Khi nghe anh gọi mình là vợ mà cô giật nảy mình, vừa tỉnh dậy đã bị chập mạch rồi sao ? 
- Anh Hùng, anh ta bị gì thế ? 
- Để anh xem nào. 
Anh Hùng kiểm tra tổng quát cho anh, mắt anh nhìn cô sáng như pha ô tô, long lanh rồi chớp chớp tỏ vẻ ngây ngô. Cô lùi lại vài bước, kinh hãi. Cũng chẳng phải mất trí nhớ, anh Hùng thấy vậy. Ai ai ở đây anh ta đều nhớ ra hết, khi Hùng đi lại gần, đưa tay ra phép tính đơn giản mà nghi hoặc hỏi nhỏ : 
- Này Kiệt, 8 + 9 bằng mấy ? 
- Anh Hùng cứ đùa em, dĩ nhiên là bằng 17 rồi. Em học phép tính này mấy năm trước rồi mà. 
Kiệt lại chớp mắt ngây thơ vô số tội. Cái gì mà học mấy năm trước, nói chuẩn xác ra mà phải hơn hai chục năm rồi ấy chứ. Mọi người lo lắng quây quần lại xung quanh anh ta, khó hiểu. Còn cô thì cô lại lùi ra phía cửa mà kinh ngạc. Trông cái ánh mắt này của anh ta làm Như Nguyệt lại nhớ tới Lý Kiệt thuở trước, ngây ngô và hay cười. 
Hùng thấy Kiệt tự dưng gọi anh xưng em như thế, cũng ngờ ngợ. Đã hơn chục năm rồi, chục năm rồi Kiệt chưa gọi thân mật với anh như thế. Hùng nghĩ anh ta có khi bị hỏng não rồi cũng nên. Hoàng Anh nhăn mặt nhìn ông chú đang điên điên khùng khùng trên giường bệnh, không biết chú ta tính giở trò quỷ gì. 
- Ờm...em nhiêu tuổi rồi Kiệt ? 
- Anh lại đùa em, em 9 tuổi rồi đấy ! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792884/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.