Kiệt cũng chẳng phải của vừa, khi nghe thấy Hoàng Anh trêu ngươi anh, anh tức giận đứng phắt dậy, mặt đỏ phừng phừng. Anh phủi bụi trên quần áo mình rồi lườm nó, lườm chán lườm chê lại quay ra bậm bịu với Như Nguyệt. Cô khó chịu, quát :
- Anh mau biến ngay, càng nhìn càng ngứa mắt.
- Đừng đuổi anh.
- Cút về với con bé Hạ Vy của anh đi. Lớn tướng rồi chứ còn bé bỏng gì mà hơi tý lại bậm bịch hờn dỗi. Chẳng nhẽ tôi quẳng anh ra đường giờ.
- Hạ Vy nào ? Hạ Vy là ai cơ ?
Tý thì cô quên béng mất, anh ta bị mất trí mà nhớ sao nổi cô ta là con nào mà về. Tức thế nhờ ! Trông cái mặt nhởn nhơ của anh ta càng khiến cho cô càng thêm bực mình. Hoàng Anh nhìn mẹ nó chằm chằm. Ừ, mẹ nó lại cáu lên rồi đấy !
Tức khắc Như Nguyệt co chân giẫm lên chân của anh ta, tức mình đi vào nhà. Mọi người trong nhà thấy làm lạ, nay ai lại khiến Như Nguyệt tức giận tới như thế ? Chẳng phải nay là ngày Lý Kiệt xuất viện hay sao ? Hôm trước nghe tin con rể cũ bị ngốc hóa rồ, lại mất sạch kí ức hẳn hai mươi năm trọn vẹn, ai ai cũng hoảng hốt khó hiểu.
Ba mẹ cô như vớ được một phen bàng hoàng còn ông bà Lý lại có vẻ khá vui vẻ. Họ luôn luôn tác hợp cặp đôi này. Thế cho nên hôm nay, ngay tại bây giờ, cô phải đưa anh ta theo về nhà mình. Kiệt lững thững chạy theo sau, ngơ ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792885/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.