Cô bật cười rồi cốc đầu Hoàng Anh một cái mà nựng : 
- Gớm, ông cứ làm trò. 
- Mẹ không phải sợ cô ta. Cứ để con, trông cô ta đã thấy chả ưa nổi rồi á. 
Ừ thì có ai ưa nổi cô ta đâu mà xoắn lên thế. Nó nói xong rồi chạy lon ton đi học bài tập về nhà. Nay nó lại khoe được điểm mười rồi được cô giáo tuyên dương, nó phổng cả mũi, cười khanh khách. Bà ngoại với ông ngoại nay lại rảnh, thay cô dạy kèm thằng Cu. Nó tính nhanh đáo để cơ, không biết thừa hưởng được cái đầu óc thiên phú của ai mà tính siêu dễ sợ luôn ấy. 
Hôm sau cô sắp xếp công việc tan làm sớm rồi tiện đường tới thăm anh. Cô chuyện trò đủ thứ trên đời, cứ ngồi độc thoại một mình. Cô lúc vui lúc lại thấy buồn, tận sâu trong lòng Như Nguyệt là bóng dáng người đàn ông đáng ghét ấy. Ánh mắt căm hận vì cô đã bước vào cuộc đời anh. 
Một sự căm phẫn khi cô lại ngủ với anh và có thai với anh. Bắt anh phải kết hôn với Như Nguyệt. Đúng ba tháng ở bên anh cứ như ở một mình, anh bỏ mặt cô, anh chán ghét cô. Bởi, Như Nguyệt đã phá vỡ cuộc sống vốn có ấy của anh. Cái gì cũng đầy rẫy những sự hiểu lầm. Nếu như ngày hôm ấy anh tin lời thanh minh của cô là thật, có lẽ chẳng tới mức như thế này. 
Nhưng nói đi lại nói lại, mười năm anh bỏ mặt cô, cô cũng không thể bỏ qua. Dù sao là mẹ của anh đặt bẫy, là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792883/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.