Chương trước
Chương sau
Trước khi kết hôn, tôi cũng giống như rất nhiều cô gái thích đọc tiểu thuyết tình yêu khác, có nhiều hoang tưởng và hy vọng về tình yêu. Dĩnhiên đến bây giờ vẫn còn nhiều hoang tưởng và hy vọng, nhưng đồng thờicũng nhìn rất rõ mặt thật của nó. Lúc đọc tiểu thuyết, tôi cho rằng mộtcặp yêu nhau chia tay phần lớn là bởi không thể vượt qua được khó khăn,hoặc những thử thách khác như: chủng tộc, kẻ thứ ba, chính trị… Nhưngtrong thực tế tôi phát hiện ra rằng phải đối mặt với những chuyện nhỏnhặt của cuộc sống còn đáng sợ hơn.
Ví dụ như trước khi kết hôn, tôi và Lê Bằng cùng nhau đi dạo phố, tôi cầm hai bộ quần áo cho anh xem, hỏi anh bộ nào thích hợp hơn. Hãy chú ý rằng, khi phụ nữ đặt ra câu hỏi này, họ đều chú trọng đến việc “thíchhợp với mình”, chứ không nói là đẹp.
Lúc đó, Lê Bằng sẽ nói, bộ đắt hơn. Tôi cho rằng để thấy một ngườiđàn ông yêu một người phụ nữ đến mức nào, thì cần phải xem anh ta có để ý đến giá tiền của sản phẩm phụ nữ muốn mua mà vung tay vì họ hay không,vì vậy, câu trả lời này đạt yêu cầu.
Nhưng sau khi kết hôn, anh vẫn nói vậy. Rõ ràng tôi biết đây là mộtđáp án an toàn, nhưng trong lòng vẫn không thấy thỏa mãn. Bởi người phụnữ sau khi được gả cho đàn ông, nhiều lúc sẽ cho rằng đàn ông chi tiềncho phụ nữ là chuyện đương nhiên, nhưng đàn ông ngay cả nhìn cũng khôngnhìn mà đã nói cái đắt hơn, thì đó không phải xuất phát từ tình yêu, màchỉ là nói cho có lệ, bởi vì đàn ông cho rằng dù sao cũng phải chi, vậythì cứ mặc kệ đi. Phụ nữ lại cho rằng, tiêu bao nhiêu tiền không quantrọng, quan trọng là trong quá trình đi mua sắm, đàn ông có tham dự vàokhông. Thế nên, khi đi mua quần áo, đàn ông và đàn bà không bao giờ cóthể hòa thuận với nhau.
Tôi hỏi: “Thế nào gọi là đắt thì đều hơn? Em hỏi là cái nào thích hợp với em hơn, cái đắt nhưng chưa chắc đã hợpvới em”.
Lê Bằng liếc qua liếc lại.
Tôi tin tất cả phụ nữ đều từng gặp qua tình huống tương tự. Nhưng nếu lý giải chuyện này từ góc độ lý tính, đây thực ra chỉ là do tự mìnhchuốc lấy sự phiền toái.
Khi đàn ông nhìn thấy phụ nữ cầm hai bộ quần áo A và B, họ đều cảmthấy lo lắng và cảnh giác, bởi đây là một cái bẫy. Những trường hợp nhưthế này, trong lòng phụ nữ đã có sẵn sự lựa chọn, họ chỉ muốn người khác khẳng định lại để tăng thêm sức thuyết phục.
Nếu người đàn ông nói đúng đáp án lý tưởng trong lòng cô ấy, cô ấy sẽ nói: “Gu thẩm mỹ của anh tiến bộ rồi đây, nghĩ giống hệt em”.
Còn nếu đàn ông nói ngược lại với lựa chọn của phụ nữ, cô ta sẽ nói:“Gu thẩm mỹ của anh làm sao vậy, chiếc này đâu có thích hợp với em, đểtự em chọn vậy”.
Đàn ông mà trả lời đúng thì sẽ thở phào nhẹ nhõm, trả lời sai thì sẽ phát điên, lầm bầm trong bụng.
Cũng có những người đàn ông sẽ nói: “Em tự quyết định đi, chỉ cần emthích là được”. Hoặc sẽ nói: “Anh thấy chiếc nào mà chẳng thế”. Nhữnglúc đó, phụ nữ sẽ thấy đàn ông không coi trọng mình, tôi đưa anh đi đểcùng mua quần áo cho tôi, chứ không phải là đi nhìn tôi mua quần áo.
Đem so sánh những tình huống nêu trên, nếu đàn ông không đoán ra được đáp án lý tưởng trong lòng phụ nữ, thì nói gì cũng sai.
Đáng tiếc là, đại đa số phụ nữ đều giống như một câu đố, khi phụ nữđặt câu hỏi đã vô tình đặt ra cạm bẫy, trói buộc đàn ông, cũng như tróibuộc chính mình.
Sau khi tôi chia sẻ những phân tích này với Miumiu, cô ấy tỏ ra ngạcnhiên, nói với tôi: “Cậu đúng là người phụ nữ lý trí nhất mà tớ từnggặp. Tớ thà cãi nhau cũng phải hỏi bằng được đàn ông bộ nào hợp vớimình, bởi vì hai người đi dạo phố cùng nhau mục đích là để cùng cho ýkiến, nếu như anh ta không nói gì, tớ rủ anh ta đi cùng làm gì?”.
Tôi nói: “Rất nhiều đàn ông đều cho rằng, phụ nữ rủ họ đi dạo phố là để họ phải trả tiền”.
Cô ấy nói: “Đàn ông thật nông nổi, phụ nữ ăn mặc xinh đẹp chẳng phải là để cho đàn ông ngắm hay sao”.
Tôi nói: “Góc độ suy nghĩ của hai phái không giống nhau, phụ nữ sẽsuy nghĩ từ góc độ cảm tính, đàn ông lại suy nghĩ từ góc độ thực tế,không bao giờ giống nhau được”.
Sau đó chúng tôi nói đến vấn đề ăn uống, vấn đề này chỉ xếp sau mua sắm, hơn nữa ngày nào cũng xảy ra.
Lê Bằng hỏi tôi: “Buổi tối ăn gì?”.
Tôi sẽ nói: “Tùy”.
Sau đó anh nói: “Vậy thì ăn lẩu nhé?”.
Tôi nói: “Khô khan lắm, không ăn đâu”.
Anh nói: “Vậy ăn bít tết?”.
Tôi lại nói: “Gần đây tiêu hóa không được tốt, em không ăn”.
Anh lại hỏi: “Ăn món Nhật vậy nhé?”.
Tôi nói: “Toàn thức ăn sống, không ăn”.
Tiếp đó anh sẽ hỏi tôi: “Vậy rốt cuộc em muốn ăn gì?”.
Tôi nói: “Tùy”.
Anh: “…”.
Tình cảnh nêu trên cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi và Lê Bằng hay cãi cọ.
Sau đó, tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi phát hiện ra rằng có thể tronglòng tôi đã có đáp án rõ ràng, vì vậy mục đích khi trả lời “tùy” là đểlợi dụng phép loại trừ từ những đáp án mà Lê Bằng đưa ra nhằm chọn ramột cái gần nhất.
Nếu như may mắn anh đoán trúng, mọi thứ đều vui vẻ, còn nếu khôngmay, có thể tôi sẽ quẳng vấn đề sang cho một mình Lê Bằng, hỏi anh muốnăn gì, cho dù anh có nói ra một đáp án tôi không được vừa ý cho lắm, thì tôi cũng suy nghĩ từ góc độ “anh muốn ăn”, mà tình nguyện đi ăn cùnganh. Nhưng nếu anh nói “tùy”, không khí sẽ rớt xuống tận cùng…
Sau đó gặp phải những tình huống tương tự, Lê Bằng sẽ đợi tôi loại trừ mọi đáp án rồi mới nói: “Vậy thì chúng ta đi ăn XXX đi”.
Mới đầu mặt tôi sẽ nghệt ra một lúc, sau đó sẽ đồng ý, cuối cùng sẽnhư bừng tỉnh, bởi thực ra tôi không đói, tôi ăn gì cũng được, chỉ cầnLê Bằng ăn một cách vui vẻ mà thôi.
Nhưng nếu như gặp phải cảnh đau dạ dày sau ăn, phần lớn tôi sẽ đẩytrách nhiệm cho Lê Bằng, bởi vì ăn cái gì là do anh quyết định.
Nhiều lúc, Lê Bằng nói tôi ấu trĩ, nếu tôi hỏi một cách cụ thể anh sẽ cho biết, nguyên nhân tôi cãi nhau với anh đều rất ấu trĩ.
Ví dụ như, có một lần tôi đọc được trên mạng bản quyền sáng chế củachâm cứu đã bị Hàn Quốc đăng ký trước, đồng thời còn tuyên bố đó là phát minh của quốc gia họ. Tôi tỏ ra tức giận, lẩm bẩm với Lê Bằng rất lâu.
Lê Bằng nói: “Ai bảo Hàn Quốc đăng ký trước? Cũng chẳng còn cách nào khác”.
Tôi lớn tiếng: “Người Hàn Quốc rất biết đổi trắng thay đen!”.
Anh cười nói: “Chúng ta không nên đề cập đến vấn đề kỳ thị dân tộc”.
Tôi liếc anh một cái nói: “Em ghét nhất hai loại người, một loại là kỳ thị dân tộc, vì vậy em sẽ không bao giờ làm thế”.
Lê Bằng hỏi: “Thế còn loại kia?”.
Tôi đáp: “Loại kia chính là người Hàn Quốc”.
Anh: “…”.
Dần dần, Lê Bằng đã dùng hai từ “ấu trĩ” để bình phẩm về tôi.
Nhưng anh không phát hiện ra rằng, nhược điểm của đàn ông bao giờcũng nhiều hơn phụ nữ. Hơn nữa càng dễ bộc lộ trong cuộc sống. Ví dụ như những lúc xem bóng đá, anh luôn khoa chân múa tay theo từng động táccủa các cầu thủ trong ti-vi, nếu như tôi đi ngang qua trước mặt, anh sẽxua tay với tôi giống như đang đuổi một con ruồi. Nếu như tôi nhắc nhởanh nên đi ngủ, anh sẽ cau mày nói một cách bực dọc với tôi: “Em ngủtrước đi, anh chưa buồn ngủ”. Nêu tôi hỏi anh tại sao lại tức giận, anhsẽ nói: “Cầu thủ XXX đá một quả chẳng ra sao”, “Quả này chẳng đáng vàochút nào”, “Đội bóng kiểu gì vậy, kết hợp với nhau chán quá”…
Lúc đó tôi sẽ nói: “Chán mà anh vẫn còn xem”.
Anh sẽ nói: “Em không hiểu được đâu. Anh không xem thì làm sao biết được nó chán?”.
Thấy chưa, đồ ấu trĩ.
Thế là câu chuyện chuyển sang thế này, sau khi tôi nói tôi có ý định nhảy việc, hai kẻ ấu trĩ chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau.
Cách nói của Lê Bằng sẽ là: “Tại sao anh vừa được thăng chức, em lại nghĩ đến chuyện chuyển công ty?”.
Hàm ý của anh trong câu nói đó là, tôi đã dùng hành động để thể hiện sự bất mãn với việc anh được thăng chức.
Xem đi, logic và cách suy nghĩ của đàn ông không bao giờ nằm trong quỹ đạo của phụ nữ.
Tôi nói: “Em chỉ muốn thay đổi môi trường làm việc”.
“Công việc này em mới làm chưa được bao lâu, thay đổi công việc thường xuyên làm sao tích lũy được kinh nghiệm?”
“Nếu không nhảy việc, em làm sao biết được sau này có thể phát triển được tốt hơn hay không?”
“Giờ có anh ở bên cạnh, cái gì cũng ổn định hết, nếu không có anh dõi theo, em lại phải bắt đầu từ đầu, vừa vất vả vừa không được hài lòng,sao tốt hơn công việc hiện tại được?”
“Anh đừng nói như kiểu không có anh là không được nữa đi.”
“Sự thật là thế mà.”
Tôi bực tức rất lâu, lâu đến mức Lê Bằng ý thức được rằng, đã đến lúc phát huy phong độ của đàn ông, lại gần dỗ dành tôi.
Anh nói: “Đừng giận nữa, anh nói thế là vì sợ em chịu cảnh thiệt thòi ở bên ngoài”.
“Ai có thể làm em thiệt thòi, người khiến em bị thiệt thòi nhiều nhất chính là anh!”
“Được rồi, được rồi, tất cả đều là lỗi của anh, vậy em nói cho anh biết, rốt cuộc tại sao em muốn nhảy việc?”
“Chẳng tại sao cả, em chỉ nói chơi vậy thôi, không ngờ anh lại phản đối mạnh mẽ như vậy.”
Tôi thề, tôi chỉ nói chơi, nhưng cũng thực sự muốn biết Lê Bằng sẽnhìn nhận việc này thế nào, sự thật chứng minh, đàn ông đều có huyếtthống của kẻ độc tài, bọn họ đều thuộc họ sư tử, trong phạm vi quản lýcủa mình quyết không cho bất kỳ phần tử nào khác xâm nhập, nếu như có,thì phải dùng sức mạnh để tiêu diệt, nhưng nếu đàn ông hiểu được rằngbiết vận dụng một cách linh hoạt giữa nhu và cương trong việc quản lýmột người phụ nữ thì sẽ càng hiệu quả hơn, mục đích mà họ đạt được từphía phụ nữ sẽ nhiều hơn, nhanh hơn và trực tiếp hơn.
Anh hỏi tôi: “Tại sao lại nói bừa chuyện này ra?”.
“Ừm, không có gì, em chỉ muốn xem ham muốn khống chế của anh mạnh đến mức nào.”
“Anh không có tính đó, anh tôn trọng em thế còn gì?”
Tôi vờ như rất buồn ngủ nói: “Anh từng tôn trọng em à?”.
“Tại sao lại không, tiền của gia đình này em muốn tiêu bao nhiêu thìtiêu, quần áo chất đầy tủ anh cũng có nói gì đâu, em nấu cơm khê anh vẫn ăn như thường không dám…”
Tôi trố mắt, á khẩu nhìn môi trên môi dưới của Lê Bằng chuyển độngkhông ngừng, cảm thấy kinh ngạc vì hóa ra mình đã từng được “tôn trọng”như vậy. Thà nói đó là những ấm ức mà anh chôn vùi trong lòng còn hơn là tôn trọng tôi, khó khăn lắm tôi mới từ bi mở lòng vẽ cho anh mọi conđường, anh lại nói thẳng tất cả mọi chuyện ra như vậy.
Sau đó tôi nghĩ, nếu như tôi không hỏi câu hỏi này, anh sẽ nhịn đếnbao giờ, nhịn đến khi núi lửa phun trào lần nữa sao, vậy tôi làm saobiết được anh có nhiều thứ bất mãn đến vậy?
Đợi đến khi Lê Bằng nói đã mệt, tôi mới cạnh khóe hỏi rằng: “Anh nói xong chưa?”.
Anh nghệt ra một lúc, cuối cùng cũng ý thức được mình quá kích động, liền cứu vãn: “Anh chỉ than vãn chút thôi”.
“Riêng chuyện nấu nướng anh nhắc đi nhắc lại đến ba lần, cơm em nấu khó nuốt đến vậy sao?”
Anh vội vã lắc đầu nói: “Không không không, là anh có phúc mà không biết đường hưởng thụ”.
“Quần áo chất đầy tủ là sự thật, chẳng lẽ anh lại không dùng cái tủ đó?”
“Ồ đúng, đúng, là anh sử dụng hơn nửa tủ!”
“Rốt cuộc em đã tiêu bao nhiêu tiền, thế nào gọi là muốn tiêu baonhiêu thì tiêu bấy nhiêu, em muốn tiêu mười triệu anh có không?”
“Không có, quả thực là không có, vợ anh chi tiêu tiết kiệm, ngay cả khi mua đồ cũng nghĩ đến anh.”
Lê Bằng vừa phút trước còn là quan ngự sử nói toàn đạo lý chính nghĩa vậy mà vài phút sau đã biến thành kẻ nịnh hót, kẻ tiểu nhân chuyên đibợ đỡ, đúng là chồng mà không được dạy dỗ nghiêm chỉnh thì tội lỗi làcủa người vợ.
Tôi tổng kết nói: “Em thấy anh không chỉ gia trưởng, mà ngay cả trộm cắp rồi vu oan giá họa cũng không để lại một dấu vết nào”.
Đàn ông có những lúc còn biết cách chống chế hơn cả phụ nữ.
Trước khi ngủ, Lê Bằng lại hỏi tôi lần nữa: “Chuyện nhảy việc, có thật là em chỉ nói chơi hay không?”.
Tôi nheo mắt, “ừ” một tiếng nói: “Sao lúc nào anh cũng đa nghi thế?”.
Lê Bằng thở dài, lòng nặng trĩu chui vào chăn.
Tôi liếc anh một cái, tự nhủ trong lòng, cứ để anh lo lắng một chútcũng tốt, tránh để anh được thăng chức rồi diễu võ dương oai, mà khôngbiết cậu nhỏ của mình to bao nhiêu, duy trì lâu được thế nào. Đàn ông ấy à, một khi đã lên cao, thì phụ nữ phải tác động vào họ một cách thíchhợp, để họ biết rằng, không phải bất cứ ai hay cái gì cũng đều có thểnắm chắc trong tay suốt cả đời.
Hơn nữa, người phụ nữ tặng hoa hồng vẫn còn trong bóng tối, tôi làm sao có thể chuyển công ty?
Không biết vì nguyên nhân gì hối thúc, khiến Miumiu rơi vào trạngthái điên cuồng nhất từ trước đến giờ. Lúc tôi gặp lại cô ấy, cô ấy khóc nhiều đến nỗi khản tiếng, mở miệng muốn gọi tên tôi nhưng không thể gọi được.
Tôi vội vã chạy vào bếp rót một cốc nước, phát hiện bình nước nóngtrống rỗng, chỉ còn cách đi đun một ấm khác. Tôi lại mở tủ lạnh, tủ cũng trống rỗng, lại thở dài, tôi quay lại phòng ôm lấy Miumiu, nói với côấy rằng trước khi nước sôi, tốt nhất cô ấy đừng nên nói gì, muốn khóc cứ khóc thật to, bởi vì cuộc đời người phụ nữ có rất ít cơ hội để khóc một cách thoải mái, khóc đến không biết trời đất. Khi tình đầu tan vỡ cóthể đó là một trong những cơ hội tốt nhất, khi chồng qua đời cũng có thể khóc như vậy, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh cũng có thể khóc như thế,nhưng tôi không biết, Miumiu khóc như vậy là vì chuyện gì.
Lúc Miumiu có thể cất lời là một tiếng đồng hồ sau đó. Lúc đó, cô ấyvừa uống một cốc nước ấm, vừa ngậm viên thuốc ngậm tôi mới mua, nhịp thở trở lại bình thường, thút thít biến thành nấc, nhưng đã có thể nóichuyện một cách đứt quãng.
Cô ấy nói: “Tớ thất tình rồi, đây mới là mối tình đầu của tớ”.
Tôi nói: “Bạn yêu quý, cậu quên rồi à, số lần cậu yêu còn nhiều hơncả những lần tớ đến kỳ, năm đầu tiên tớ có kinh nguyệt, khi đó cậu từngkiss cậu bạn học lớp bên cạnh, cậu còn nói với mình, hóa ra kiss rấtkinh tởm, nó giống như nếm nước bọt của nhau, thế thôi. Cậu còn nói,miệng anh chàng đó rất hôi, nên rất nhiều năm sau tớ đều rất sợ miệngđàn ông sẽ tiến sát vào mình…”
Vẻ mặt Miumiu đần ra giống như một đứa trẻ thiểu năng, nhìn tôi mộtcách ngô nghê, rất lâu sau đó mới nói một câu: “Tớ vẫn còn đang rấtbuồn, cậu đừng có thay đổi chủ đề có được không?”.
Tôi vui vẻ nói: “Xin lỗi, vậy cậu nói thử xem, mối tình đầu lần này với mối tình đầu trước kia có gì khác nhau?”.
Cô ấy hỏi tôi: “Cậu biết cách nhận biết một người đàn ông có haykhông có hứng với mình hay không, cậu có biết cách giải mã ánh mắt vàhành vi của đàn ông không, ví dụ cậu vừa mới phát hiện ra cậu thích anhta, nhưng hai người mới chỉ gặp nhau một lần và cũng chỉ mới hẹn hò mộtlần”.
Tôi nói: “Những thứ này cậu hiểu rõ hơn mình mà”.
Cô ấy gật đầu, không hề khiêm tốn nói: “Sau khi hẹn hò, đàn ông sẽnhanh chóng gọi điện hoặc nhắn tin cho cậu, hỏi cậu cuộc hẹn hôm nay cóvui không, hoặc đặt lịch cho cuộc hẹn sau, rồi hỏi cảm giác của cậu vớianh ta thế nào. Những hành vi như vậy thể hiện sự hứng thú của anh tavới cậu. Nếu như anh ta không đoái hoài gì đến cậu, thì khả năng rất lớn là quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở đó”.
Tôi nói: “Ồ, mối tình đầu của cậu không gọi điện cho cậu à?”.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi: “Làm gì có chuyện đó, anh ấy vừa đưa tớ vềnhà, chưa đến năm phút sau đã gọi điện đến, tớ đoán cuộc gọi đó chắcchắn được thực hiện ngay dưới nhà tớ, anh ấy đang nhìn ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phòng tớ, và tưởng tượng ra tớ cười như thế nào…”.
Tôi nói xen vào: “Cậu trở thành thi nhân rồi sao?”.
Cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi: “Cậu không biết đấy thôi, Xuân khônggiống như những người đàn ông khác, anh ấy lịch sự, kín đáo, thẳng thắnlại rất hướng ngoại, anh ấy nói anh ấy thường xuyên nằm mơ thấy mình cởi bỏ quần áo của tớ như thế nào, nhưng trong thực tế, ngay cả tay tớ anhấy cũng không dám cầm”.
Tôi cau mày, không nói được câu gì, đây chẳng lẽ là trường hợp bênngoài vàng ngọc, bn trong giẻ rách như người xưa vẫn nói sao, sau đó tôi lại nghĩ, nếu đem chuyện một người đàn ông ngày nào cũng cởi đồ củabạn, nhưng trong lòng chẳng hề rung động so sánh với anh chàng kia củaMiumiu thì trường hợp nào bi kịch hơn?
Tôi xin lấy nhân phẩm của Lê Bằng ra thề rằng, Miumiu đã dùng nhữngtừ ngữ đẹp nhất, nho nhã nhất trong cuộc đời cô ấy chỉ để hình dung vềanh chàng Xuân kia và cuộc tình của hai người họ. Từ đó có thể thấy, anh chàng Xuân này phù hợp với mọi tưởng tượng đẹp nhất mà trái tim cô ấydành cho đàn ông, thậm chí giống như động vật cần được bảo tồn.
Tôi hỏi Miumiu, vì sao đã tìm thấy mùa xuân của mình lại để đến nông nỗi phải chia tay.
Miumiu nói, mùa xuân đẹp quá, anh ta là một người đàn ông chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, anh ta cho rằng Miumiu là một cô gái thuầnkhiết, chưa từng bị một người đàn ông nào hôn hay động chạm tới. Anh tacòn cho rằng Miumiu là một thiếu nữ lần đầu biết đến tình yêu, vì vậylúc nào cũng nghiêm khắc với cô ấy. Miumiu còn nói rằng, đây là lời catụng mà cô ấy cảm thấy nhục nhã nhất, cô ấy không thể nói với Xuân rằng, thực ra cô ấy đã trải qua cả trăm trận chiến, chỉ đành gượng cười cayđắng.
Tôi hỏi Miumiu, tại sao Xuân lại có cảm giác nhầm lẫn này.
Miumiu nói, ngày mà họ quen nhau, cô ấy lần đầu tiên ra ngoài vớikhuôn mặt mộc, mặc một bộ váy liền màu trắng, đi giày vải, ghé siêu thịmua đồ.
Tôi “ồ” lên một tiếng, nói: “Xem ra, phàm là đàn ông đều thích những cô gái thuần khiết’.
Tôi đã loáng thoáng hiểu được vì sao họ chia tay.
Về đến nhà, Lê Bằng đang vùi nửa người trong chăn đọc sách, đó là cuốn: Hãy nghe đi, xương cốt đang lên tiếng.
Tôi thay đồ ngủ, chui vào trong chăn, đút chân vào giữa hai chân củaanh, “xoạch” một tiếng, cùng với da gà nổi dọc từ vai trở xuống tôi cũng cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, tôi cuộn người càng chui sâuhơn vào trong chăn.
Lê Bằng không thèm nhìn tôi đến nửa cái mà nói: “Người ta đều nóiđược ôm một người phụ nữ trong lòng có cảm giác rất ấm áp, nhưng tại sao cả ngày em đều giống như một tảng băng vậy?”.
Tôi nói: “Phụ nữ mà bị lạnh, là bởi tại không có đàn ông thương”.
Anh đặt cuốn sách xuống, tiến lại gần, hai tay từ trong chăn sờ vàokhe giữa hai chân tôi nói: “Cuốn sách này viết rằng để phân biệt một bộhài cốt là của phụ nữ, người ta phải xem khung xương chậu có hình cunghay không, khung xương chậu có góc độ cong lớn, nhô lên phía trướcxương, kết hợp với xương hông tạo thành một hình tam giác rõ rệt”.
Tôi hắt xì hai tiếng, quay đầu lại nhìn anh, tôi nhìn thấy dục vọngtoát lên từ ánh mắt anh, có hơi chút động lòng nói: “Đàn ông không cókhu vực tam giác đó, là bởi đàn ông còn phải nuôi “cậu nhỏ”… Anh nói đi, cậu nhỏ hôm nay thế nào, tinh thần ra sao, đã làm nhiệm vụ chưa, toátmồ hôi chưa?”.
Tiếp đó chúng tôi hôn nhau, tôi cho anh biết thế nào là khu vực tamgiác thần bí của khung xương chậu, còn anh cho tôi biết sự hưng phấn vàtinh thần của cậu nhỏ là như thế nào.
Sau khi hành sự, tôi chọc chọc vào eo Lê Bằng, anh kêu lên một tiếng, tiến lại gần hỏi tôi: “Em yêu, sao thế? Vẫn muốn thêm lần nữa à?”.
“Ngoài câu vẫn muốn lần nữa à, lúc này anh có thể phát ngôn ra câu gì khác không?”
Anh thấy tôi mở miệng sỉ nhục mình, ý thức được sự bất thường bèn hỏi tôi sao vậy. “Hôm nay em đến nhà Miumiu, Miumiu đang rất buồn. Anh cóbiết tại sao không? Bởi vì cô ấy hỏi em một câu hỏi, tại sao tỷ lệ lyhôn hiện nay lại cao đến vậy. Cô ấy nói, một trong những nguyên nhân gây ra là do chế độ phong kiến mấy nghìn năm lịch sử. Bởi vì trong xã hộicổ đại, đàn ông đều phải tuân theo chủ nghĩa đàn ông, phụ nữ chỉ có thể ở nhà phò tá chồng và dạy con, cho dù có bất mãn với chồng cũng khôngđược thể hiện ra, càng không thể đích thân nói đến việc bỏ chồng. Cònđàn ông nếu bỏ vợ, chỉ cần viết một tờ giấy là đủ. Đàn ông muốn côngkhai sự háo sắc, cũng có thể nạp thiếp bất cứ lúc nào, tay trái tay phải tha hồ ôm ấp, phụ nữ nhìn thấy cảnh đó không thể nói gì, còn thỉnhthoảng cảm thấy xấu hổ thay cho sự vô dụng của cái bụng mình. Miumiunói, chính vì từng có một chế độ như thế, lúc đó mới không có tỷ lệ lyhôn cao như hiện nay.”
Lê Bằng nói xen vào: “Thế có nghĩa là, tỷ lệ ly hôn hiện nay cao là do phụ nữ đã có thể tự làm chủ được gia đình?”.
“Không, là bởi vì phụ nữ đã thức tỉnh, còn đàn ông thì vẫn chưa. Đànông cho rằng, họ vẫn có thể sống như thời phong kiến mà không biết phụnữ hiện nay không còn nhẫn nhịn như thời đó nữa, thế nên mới nảy sinh ýkiến bất đồng. Nói đi cũng phải nói lại, không biết nên nói phụ nữ ngàymột thông minh hay đàn ông ngày càng ấu trĩ. Đàn ông không những đemcách nhìn nhận về hôn nhân trói buộc vào truyền thống, mà còn vận dụngcả triết lý trinh tiết, lấy vợ phải lấy gái tân, chơi gái sợ chơi phảinhững em còn trinh. Một người phụ nữ tốt như Miumiu nhưng lại bị hủyhoại bởi hai từ “gái tân”, đàn ông thật là nông nổi.”
Trong quan hệ giữa hai giới, các nước phương Tây càng thoáng hơn,nhưng cái sự thoáng của các nước này là thoáng đồng bộ cả về tư tướnglẫn hành vi, đồng thời nó cũng không dựa trên cơ sở vài nghìn năm phongkiến. Sau khi tới Trung Quốc thì quan hệ này trở thành bảo thủ về tưtưởng, còn hành vi thì lại rất thoáng. Giống như hiện nay y học pháttriển, có thể vá màng trinh, vậy tại sao cái phẫu thuật này lại đượcnghiên cứu ra, đây là một câu hỏi.
Lê Bằng nói lại một câu trong trạng thái mơ màng: “Vậy em nói xem,tại sao phụ nữ có màng trinh, còn đàn ông thì không? Nó giống như mộtchiếc khăn che mặt, nếu lật mở lên nhiều lần sẽ không còn cảm thấy đẹpnữa”.
Tôi bị lập luận này của anh làm cho không nói được gì, trầm ngâm một mình rất lâu.
Phía Lê Bằng vọng lại tiếng ngáy, tôi quay đầu nhìn, anh đang hơi há miệng, gương mặt khôi ngô chìm vào giấc mộng.
Tôi lấy tay bịt mũi anh, đợi anh không thở được mà tỉnh dậy, mới nói: “Lê Bằng, anh có thái độ gì vậy, vợ anh còn đang thuyết giáo!”.
Anh liên tục nói “ừ”, nhỏm nửa người dậy, ưỡn qua, ôm lấy tôi hà hơi: “Anh xin thề với bà xã đại nhân, sẽ không bao giờ học theo người xưa”.
“Nếu học theo thì sao?”
“Thế thì đem tất cả tài sản của anh dâng tặng cho em.”
Lúc Lê Bằng tiếp tục chìm vào giấc ngủ còn tôi lại càng lúc càng tỉnh táo hơn, chính là bởi câu nói “đem tất cả tài sản của anh tặng cho em”. Tôi nghĩ, nếu quả có ngày đó thật, Lê Bằng có lỗi với tôi, tôi sẽ cầntài sản của anh, hay là đòi anh quay trở lại, người quay trở lại rồitình cảm có còn như trước, trong lòng tôi có thể tĩnh lặng được sao,nhưng nếu tôi cần tài sản, anh có thể vui vẻ giao toàn bộ cho tôi nhưngày hôm nay anh nói không?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nghĩ thông suốt một đạo lý, nếu một người đànông tuyệt tình với một người phụ nữ, thì làm sao có thể tình nguyện dâng hiến mọi tài sản của mình, nếu tình nguyện cho, thì phần lớn cũng xuấtphát từ tình yêu, những lời hứa như vậy phần lớn cũng được đưa ra khitình yêu vẫn còn tồn tại. Đợi đến khi tình yêu không còn, thời hạn củalời thề cũng kết thúc, bởi vì nghe nói lời thề tồn tại là để một ngàynào đó người ta phá vỡ nó.
Đáng hận là, đàn ông nổi hứng nói một câu, đàn bà phải nghĩ đến cảnửa ngày mới hiểu, nhưng đàn ông sau khi nói câu đó ra sớm đã quên sạchsành sanh, giống như Lê Bằng hiện đang ngáy o o.
Ngày hôm sau trước khi ra khỏi nhà, tôi gọi Lê Bằng lại, hỏi anh:“Anh vẫn còn nhớ những lời nói trước khi đi ngủ tối qua đấy chứ?”.
Khuôn mặt anh lộ r vẻ hoang mang, tôi lại nói: “Không sao, quên rồi thì thôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà”.
Đến công ty, tôi vẫn chưa nguôi giận, gửi một tin nhắn cho anh hỏi:“Anh có biết loài xì hơi nào thối nhất không, đấy là chó, vì vậy mới cócâu chó xì hơi thối không tả nổi.”
Lê Bằng trả lời tôi: “Hôm nay em làm sao vậy, mới sáng sớm đã lắm chuyện”.
Tôi hỏi lại: “Tại sao tối qua anh không dùng bao cao su!”.
Anh nói: “Quên.”
Tôi nói: “Nếu lần sau anh còn quên phạt cọ bồn cầu một năm liền, xung quanh bồn cầu toàn nước miếng của cậu nhỏ, anh không thể nhằm chính xác mục tiêu một chút à?”.
Rất lâu sau đó không thấy anh nhắn lại, có lẽ là xấu hổ.
Cuối cùng tôi hỏi anh: “Đại Mao, nếu như anh phát hiện anh không phải là người đầu tiên “lật khăn che mặt” của em, anh sẽ làm gì?”.
Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “Rất may anh lại là người đó”.
Rất lâu sau khi tôi đưa ra câu hỏi, Lê Bằng mới nói, anh không biếtnhững gã đàn ông khác nghĩ gì, nhưng anh rất để ý đến điều đó.
Tôi hỏi lại Lê Bằng, nếu ai cũng có cùng suy nghĩ với anh, vậy giờanh lấy tôi rồi nhưng còn những người bạn gái trước kia của anh thì thếnào, Lê Bằng im lặng hồi lâu.
Tôi cũng không còn gì để nói. Từ đó có thể thấy, đây là một câu hỏikhông có đáp án mẫu, hơn nữa bất luận là đàn ông hay phụ nữ, dù có cốgắng trả lời tốt đến đây thì chung quy lại đáp án cũng mãi mãi khôngthích hợp với câu hỏi.
Thấy chưa, trong quan niệm về sex đàn ông và phụ nữ luôn luôn đối lập nhau, mỗi người đều có mặt ích kỷ của riêng mình, đàn ông ích kỷ làmtổn thương người khác, phụ nữ ích kỷ làm tổn thương chính mình. Đặc biệt trong quan hệ giữa hai giới, đàn ông không cần bảo vệ chính mình, nhưng phụ nữ lại luôn không biết cách bảo vệ chính mình.
Đàn ông và phụ nữ, giống như đang chơi bập bênh, lúc này anh cao, lúc khác tôi cao. Một cao một thấp mới có thể tiếp tục, nói trắng ra thì,trò chơi này phải xem xem ai có thể khống chế được ai, đàn ông nắm đượctrái tim phụ nữ, phụ nữ lại khống chế được “gốc rễ” của đàn ông, xem aicó thể khống chế được lâu hơn.
Gần đây Lê Bằng nói chuyện rất biết cách chơi chữ, ví dụ như tôi gọicậu nhỏ của anh là “hung khí”, anh chỉ vào ngực của tôi mà nói rằng đâymới là: “hung khí”, lại một ví dụ nữa, anh “đòi hỏi” lúc tôi rất mệt mỏi tôi sẽ vờ đánh cậu nhỏ của anh hai cái, nói: “Anh thuyết phục được emrồi hãy tính”, anh liền nói: “Anh không thể thuyết phục được em, nhưngcó thể ngủ cùng em”.
“Lê Đại Mao, anh càng ngày càng lẻo mép, anh học điều này từ đâu?”
“Đàn ông lẻo mép, đều là do đàn bà dạy. Hòa Mục chẳng phải đã nói vậy sao?”
Hỡi chị em phụ nữ, đừng bao giờ dạy đàn ông ăn nói, nếu không anh tasẽ áp dụng lên người bạn đầu tiên, hơn nữa còn bất kể bạn vui hay buồn,họ đều không thèm để ý mà tiếp tục khoe khoang tài ăn nói của mình.
Vào ngày sinh nhật tôi, Lê Bằng mời tôi đi ăn một bữa thịnh soạn.
Lúc bước chân vào nhà, tôi trượt chân, cũng không biết có phải dorượu khiến cho cả người nóng bừng hay không, nên trước khi vào nhà tôiđã cởi bỏ hết lớp áo khoác bên ngoài, cởi cả khăn quàng. Lê Bằng một tay nắm lấy tay tôi, một tay lấy chìa khóa mở cửa. Trong khoảnh khắc cửa mở ra anh bị tôi nhanh tay ấn chặt vào ửa, hôn đến nghẹt thở. Anh vội đỡlấy eo tôi, đưa tôi vào nhà, bước thấp bước cao chỉ kịp nghe thấy mộttiếng “đinh”, cửa đã đóng sầm lại.
Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ lần lượt cởi hết đồ của nhau cho đến khitiến được vào giường, nhưng không ngờ trong thời khắc quan trọng này,tiếng điện thoại vang lên. Tôi tìm điện thoại trong túi đưa cho Lê Bằng, nheo mắt nói: “Anh đọc hộ em”.
Lê Bằng bĩu môi, cúi đầu nhìn, đột nhiên dừng lại, dường như khôngchắc chắn tiếp tục nhíu mày, nhìn thêm lần nữa, sau đó nhìn tôi, nói:“Người này là ai?”.
Tôi nói tôi chóng mặt nhìn không rõ, Lê Bằng đọc to lên: “Còn nhớngày này của năm năm trước em đang trong vòng tay tôi, tôi cùng em ngắmsao, không biết ngày nay em đang trong vòng tay ai – Lưu Tiểu Vỹ”.
Tôi nói: “À, một người bạn học cũ”.
Sinh nhật năm đó, bạn học giúp tôi chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, ở lứatuổi đó chúng tôi thường tìm cơ hội để tụ tập ăn uống, cho dù là sinhnhật của ai, chỉ cần có rượu, có thịt là thành ngày đẹp. Hôm đó tôi cũng uống say như hôm nay, Lưu Tiểu Vỹ vừa dìu tôi về ký túc xá của trường,vừa nói với tôi, Nhược Nhược, tớ hơi thích cậu, cậu làm bạn gái tớ cóđược không.
Tôi đã từ chối cậu ấy.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, chúng tôi không nhắc lại chuyện này, mà trực tiếp bóp chết những tình ý còn trong trứng nước.
Dưới sự ép cung của Lê Bằng, tôi thẳng thắn giãi bày, thậm chí giơ ba ngón tay lên thề với anh, giữa tôi và Lưu Tiểu Vỹ hoàn toàn trong sạch, sau đó còn nói thêm một câu: “Khi em gả cho anh có trong sạch haykhông, anh vẫn không biết sao?”.
Lê Bằng hầm hầm nói: “Trong sạch về thể xác là một chuyện, tinh thần trong sạch lại là một chuyện khác!”.
Đàn ông luôn là những kẻ độc tài, cho dù họ đã có đến cả trăm ngườiphụ nữ qua tay, cũng đều hy vọng cả trăm người phụ nữ này chỉ có mộtngười đàn ông duy nhất là họ, bất kể là về thể xác hay tinh thần.
Tôi gật đầu nói: “Anh nói có lý lắm”. Sau đó loạng choạng đi đến phía trước giá sách, lấy một cuốn từ điển, quay trở lại, rút ra một tấm ảnhngay trước mặt anh.
Trong tấm ảnh là một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng, tóc đen tuyềntết thành hai bím, để mặt mộc, răng trắng môi đỏ, cười rất ngọt ngào.
Tôi chỉ vào những dòng chữ phía sau tấm ảnh và nói: “Lưu Ngọc Đình,Lưu Ngọc Đình là ai, tại sao cô ta lại được giấu trong từ điển củaanh?”.
Tôi và Lê Bằng đều biết rằng cuốn từ điển này chưa bao giờ được mởra, bên trên phủ một lớp bụi dày, tấm ảnh này chỉ là kí ức bị lãng quênđã nhiều năm.
Lê Bằng nói: “Cái này… Ai để cái này vào vậy?”.
Tôi trừng mắt trước vẻ mặt giả vờ ngây ngô của anh: “Rõ ràng là anh để vào, chẳng lẽ lại là em?”.
Lê Bằng cười gượng gạo nói: “Cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, anh và cô ấy không có gì, chỉ là bạn học đại học ngày xưa, cô ấy cũng đã lấy chồngrồi”.
Tôi gật đầu, cướp lại điện thoại nói: “Vậy thì kết thúc nhé, anh và cô ta không có gì, em và Lưu Tiểu Vỹ cũng không có gì!”.
Lê Bằng cướp lời: “Chuyện này sao có thể giống nhau được!”.
Tôi nói giống nhau là giống nhau.
Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Lưu Tiểu Vỹ, vào một đêm đầy sao, chúng tôicùng nằm trên bãi cỏ, anh ta tỏ tình với tôi, sau đó tiến lại gần hôntôi, tôi nói với anh ta, tôi không thích anh ta, tôi chỉ thích cảm giácbỡ ngỡ với tình yêu, vì vậy không phải là anh ta thì cũng là người khácsẽ đem lại cảm giác này cho tôi.
Giống như những gì Miumiu nói, mỗi người con gái đều sẽ nhớ đến mốitình đầu của mình, nhưng rốt cuộc là nhớ người đó, hay nhớ cảm giác mốitình đầu đem lại thì không ai có thể nói rõ.
Giống như một câu mà người đời vẫn thường nói: Tôi yêu anh chẳng liên quan gì đến anh.
Sau đó vài ngày, cuộc sống của tôi và Lê Bằng khá bình lặng, sau khikiểm tra điện thoại của nhau, chúng tôi xóa hết những người trong danhsách liên lạc mà mình cho rằng có thể xóa, tất nhiên, điều này chỉ đượctiến hành sau khi đã hiệp thương và hỏi ý kiến.
Lúc xóa tên ba người trong danh sách, chúng tôi vẫn còn giữ được hòakhí, nhưng khi tới người thứ tư, chúng lôi bắt đầu tranh luận, cuối cùng nhất trí cho rằng, đây là quyết định điên rồ nhất chúng tôi đã từnglàm. Chúng tôi chấm dứt chuyện này đồng thời rút ra một kết luận, đừngbao giờ tò mò về điện thoại, email, ví tiền, túi, quần áo của đốiphương, đây đều là khu vực cấm, cho dù bạn có tín nhiệm đối phương thếnào.
Ba ngày sau khi tin nhắn của Lưu Tiểu Vỹ gây ra mâu thuẫn, Lê Bằng và Trương Mai cùng nhau đi gặp khách hàng, anh về nhà rất muộn. Trước đó,tôi nhận được một cuộc gọi của Lưu Tranh Tranh, cô ta nói nhỏ với tôirằng, hôm nay Trương Mai cố tình về sớm để thay quần áo, rồi mới đi tớichỗ hẹn với Lê Bằng.
Tôi nói một cách bình thản: “Vậy hả, để ngày mai tôi hỏi anh ấy xemsao, vì muộn thế này rồi, tôi cũng không thể chạy đến nhà tìm anh ấy”.
Trong mắt Lưu Tranh Tranh tôi và Lê Bằng chỉ là người yêu của nhau,lúc này tôi phải đang ở nhà của mình, thế nên tôi chỉ còn cách vờ nhưbình thản, mặc dù trong lòng như có lửa đốt.
Lưu Tranh Tranh nói: “Nhược Nhược, không phải tôi nói cô, nhưng cáiđũng quần của đàn ông phải cần giữ thật chặt, có những người đàn ôngkhóa quần trơn lắm đấy!”.
Tôi nói: “Biết canh chừng thế nào? Cái thứ đó nó mọc trên người anh ấy, chứ có chịu sự điều khiển của tôi đâu”,
Cô ta hỏi: “Cô phải kiểm tra xem túi anh ấy có bao cao su không,trong xe có vết son hoặc trên người có mùi nước hoa phụ nữ không?”.
Đối với mùi nước hoa phụ nữ vương trên người, phần lớn đàn ông đềugiải thích rằng: “Ồ, hôm nay lái xe đưa một đồng nghiệp về nhà” hoặc“Hôm nay đi chiêu đãi một khách hàng”, nhưng trong nhận thức của phụ nữ, chỉ có những người đã từng tiếp xúc thân mật với nhau thì trên ngườimới lưu lại mùi hương của đối phương, nó giống như một kỷ vật được lưugiữ.
Phải thừa nhận những lời của Lưu Tranh Tranh nói khiến lòng tôi lạigợn lên vài con sóng, sau khi gác điện thoại, tôi đếm từng khắc trênđồng hồ, đứng ngồi không yên, lúc tôi gọi điện cho Lê Bằng, đầu bên kiađang rất ồn ào.
Tôi hỏi: “Anh đang ở đâu? Mấy giờ anh về?”.
Lê Bằng nói: “Sắp rồi, bọn anh đang định về”.
Tôi đáp lại một câu rồi dập máy, tôi ngồi thừ ra cả nửa tiếng đồnghồ, đếm từng phút trôi qua, xem hết một tập phim truyền hình, lại tiếptục đọc sách, tiện tay gọi cho Lê Bằng thêm lần nữa.
Đầu dây bên kia vẫn rất ồn ào, ngọn lửa vô danh trong lòng tôi lậptức bùng lên: “Vừa rồi chẳng phải anh bảo là sắp về rồi sao?”.
Lê Bằng nói: “Vừa rồi có chuyện đột xuất, anh sắp về rồi”.
Tôi chửi thầm một câu, dập máy lần nữa, đi vào phòng tắm, cọ sạch bồn rửa mặt, bồn cầu, bồn tắm. Mồ hôi toát ra khắp người, rồi lại đi tắm,lúc ra khỏi nhà tắm đã là nửa tiếng sau đó.
Lần thứ ba tôi gọi điện cho anh, bên đó không còn ồn ào nữa, tôi nói: “Còn bao lâu nữa anh mới về?”.
Lê Bằng nói: “Mười phút nữa anh về đến nhà”.
Đáng hận là, hai mươi phút nữa lại trôi qua, gương mặt đáng ghét củaLê Bằng vẫn không xuất hiện ở nhà. Tôi cực kỳ tức giận, lần thứ tư gọiđiện cho anh, còn chưa kịp nói gì, Lê Bằng đã lên tiếng trước. Anh nói:“Anh vừa bị đụng xe, em đừng có giục anh nữa”.
Tôi hít thật sâu, hỏi: “Anh không sao chứ?”.
“Không sao, anh phải giải quyết xong mới về được”
“Khoảng mấy giờ?”
“Anh cũng không biết, có lẽ nửa tiếng.”
Tôi liếc đồng hồ, nói: “Nếu nửa tiếng nữa anh không xuất hiện trên giường em, thì đừng bao giờ trèo lên đó nữa”.
Anh ngập ngừng một chút, rồi cười nói: “Thiếu anh, em sẽ rất cô đơn”.
“Thiếu anh, vẫn còn có rất nhiều “mô xốp” có thể tự động giãn nở và giương thẳng góc bốn mươi lăm độ theo ý muốn.
Tiếp đó lôi dập máy, tắt điện thoại, lặng lẽ tính từng phút của cái nửa tiếng đó.
Quả nhiên Lê Bằng cũng mò được về đến nhà ở phút thứ hai mươi lăm, hổn hà hổn hển vừa cởi quần, vừa leo lên giường.
Miumiu nói rằng, thẩm vấn đàn ông khi họ bị tinh trùng xông lên nãosẽ đạt được hiệu quả cao nhất, thế nên tối hôm đó, tôi rất dài dòng,bướng bỉnh kéo dài những hai mươi phút mà không cho anh làm gì, thậm chí bắt anh khai hết mọi chuyện.
Tôi hỏi: “Vị Ương Sinh(*) to hay Lê Bằng to?”.
(*) Nam nhân vật chính trong phim điện ánh 3D Nhục bồ đoàn.
“Vị Ương Sinh to.”
“Canada rộng hơn hay Nga rộng hơn?”
“Canada”
“Vậy ngực em to hơn hay ngực Lâm Nhược to hơn?”
“Ngực Lâm Nhược.”
Ôi giời…
Anh không biết rằng thỉnh thoảng phụ nữ cũng thích nghe những lời nói dối sao?
Tôi tiếp tục hỏi: “Anh đã bao giờ cưỡng ép phụ nữ chưa?”.
Lê Bằng nhìn tôi một cách cẩn trọng, nói: “Rồi thì sao, mà chưa thì sao?”.
Anh hỏi như vậy thì tám mươi phần trăm là đã từng làm, tôi cố khôngnổi cáu, tiến hành một cách có trật tự để lấy lời khai của anh.
Tôi nói: “Đều không sao cả, em chỉ hỏi thế thôi, nếu như anh tìnhnguyện nói với em, em cũng có thể trả lời một câu hỏi mà anh muốn hỏi”.
Anh nghĩ ngợi, dường như cảm thấy giao dịch này rất có lợi, liền nói: “Có một lần, nhưng không thành công”.
Tôi nói: “Anh mau nói đi, nói cụ thể một chút”.
Theo như lời kể của Lê Bằng, lúc anh học cấp ba, trong lớp có cặp đôi từng thử nếm trái cấm, cậu con trai đó đã chia sẻ kinh nghiệm của mìnhvới các bạn nam trong lớp và nói rằng: Lúc con gái chỉ mặc đồ lót thôirất đẹp, cả người cậu ấy rộn rạo lên, cảm giác khác hẳn di tinh hoặc thủ dâm. Chỉ có thể dùng một chữ để hình dung đó là: Sướng. Cậu ta còn cổvũ những cậu trai khác nếu có cơ hội cũng hãy thử cảm giác được lênthiên đường!
Tự nhiên, Lê Bằng bắt đầu nghĩ theo hướng xấu, trong lòng bứt rứt.
Anh kể lúc đó anh thích nhất là được nhìn tấm lưng của cô bạn họcngồi phía trước. Đồng phục mùa hè của trường màu trắng, mờ mờ hằn lênhình áo lót, có hôm cô bạn đó mặc màu hồng, có hôm lại mặc màu đen,chuyện này anh nhớ rất rõ.
Sau đấy, anh tỏ tình cùng cô bạn học đó, cô gái e thẹn vo viên vạtáo, đỏ mặt và đồng ý, hai người nắm tay nhau đi qua mối tình đầu bỡ ngỡ.
Nghe đến đây tôi nổi điên lên, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Nói như vậy là cả hai người đều tình nguyện yêu nhau hả, vậy thì làm gì có chuyện cưỡngép?”.
Lê Bằng nói, anh muốn hôn cô ấy, cô ấy không cho, nhưng Lê Bằng cứlấn tới. Lúc làm trực nhật sau buổi học xong, tranh thủ lúc không có ai, Lê Bằng đè cô bạn đó xuống bàn cưỡng hôn, cuối cùng cũng hôn được,nhưng lúc đó anh không biết cách hôn chứ đừng nói đến khoản kỹ thuật,chỉ cảm nhận được răng của hai người va mạnh vào nhau, niềng răng của cô gái đó làm sứt môi anh, đúng là không thể tệ hơn được.
Tôi không nói gì rất lâu sau đó, bởi nụ hôn đầu của anh có một kết cục thật bi thảm, tôi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Lê Bằng cũng không phải tay vừa, lập tức tranh thủ hỏi tôi: “Thế còn em, vợ yêu, nụ hôn đầu tiên của em như thế nào?”.
Tôi có chút ngạc nhiên, cau mày nói: “Em không nhớ lắm, chỉ nhớ cómột cái miệng ướt nhoẹt tiến lại gần, cảm giác không thích lắm, thế nênchẳng mấy mà chia tay”.
Anh cũng cau mày, dường như rất phản cảm với cái từ “ướt nhoẹt” củatôi, lại hỏi: “Thế em và anh chàng “ướt nhoẹt” đó bắt đầu như thế nào?”
“À, cũng là hồi cấp ba, cậu ấy ngồi cùng bàn với em, cậu ấy nói thích nhất là được nhìn em lén lút chỉnh lại dây áo con, rất gợi cảm.”
Lúc đó tôi rất phản cảm với hai chữ “gợi cảm”, cảm thấy nó đại diệncho nhục dục và sự đẫy đà, thậm chí còn cho rằng chỉ có những người phụnữ ngoại quốc rất béo mới bị hình dung là gợi cảm. Thế nên suốt thời kỳtrưởng thành, hễ có cậu bạn trai nào hình dung tôi như vậy, tôi đều cảmthấy ghê tởm. Sau đó tôi dần hiểu ra rằng, cái gọi là “gợi cảm” chỉ làcảm nhận trực tiếp nhất của đàn ông, là tiêu chí thể hiện sự hứng thúđối với một người phụ nữ.
Cứ như vậy, tôi và Lê Bằng kể cho nhau nghe câu chuyện về nụ hôn đầu, tôi cảm thấy rất chán ghét, bởi đột nhiên nhớ tới lời dặn của Miumiu,cô ấy nói rằng, cho dù thích đào bới những chuyện trước kia của đàn ông, cũng không được lấy bí mật của mình làm vật trao đổi, cái chuôi khôngthể nằm trong tay hai người, mà chỉ có thể để một người chiếm ưu thế. Cô ấy còn nói, bất kể là đàn ông hay đàn bà đều rất thích nhai lại chuyệncũ, nếu như tôi có thói quen như vậy thì đừng có đi tìm hiểu quá khứ của Lê Bằng tránh làm khổ anh mà cũng làm khó cho chính mình.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy mình không phải là người quen bới móc chuyện cũ, nhưng cũng không phải là người không bao giờ nói chuyện xưa…
Tôi là một người thích tìm hiểu về những chuyện mới, tôi nói: “Anh và Trương Mai hôm nay đi gặp khách hàng nào vậy, sao chỗ đó ồn ào thế, còn nữa, mùi nước hoa vương trên người anh quen lắm, anh không tự ngửi thấy à?”.
Lê Bằng ngửi ngửi chính mình nói: “Có lẽ khi đưa Trương Mai về nhà nó đã bám vào người anh, cô ấy ngồi ở ghế lái phụ, nên khó tránh khỏi”.
Hãy tin tôi, bất kỳ người phụ nữ nào khi nghe thấy có người đàn bànào khác được ngồi ở ghế lái phụ cạnh chồng mình thì đều cảm thấy vôcùng khó chịu, hơn nữa đó còn là một người biết sử dụng nước hoa mộtcách hữu hiệu và rất thích trang điểm.
Tôi nói: “Ồ, hôm nay cô ta mặc váy màu gì?”.
“Anh không nhớ, hình như màu đen?”
“Anh thấy Trương Mai là người như thế nào?”
Lê Bằng ngừng lại một chút, hỏi lại tôi: “Bà xã, em đang nghi ngờ anh à?”.
Lúc này nếu như tôi nói “đúng vậy”, sẽ làm Lê Bằng không vui, còn nếu tôi nói “không phải” đương nhiên Lê Bằng sẽ không tin.
Tôi nói: “Em chỉ hơi ghen chút thôi, nên muốn thử thăm dò anh, nếunhư hai người có chuyện gì đó thật, em còn chuẩn bị tâm lý trước”.
Sự thẳng thắn và bình tĩnh của tôi khiến Lê Bằng không kịp đề phòng,anh lập tức ngồi thẳng lên nói: “Anh thề là giữa anh và cô ta không cóchuyện gì!”.
Tôi nói: “Ngoan… Vậy anh nói xem tại sao ngày trước rõ ràng anh biết người ta đeo niềng răng mà vẫn còn muốn hôn?”.
Khi đã điểm trúng huyệt của đàn ông thì phải biết dừng lại đúng lúc và chuyển chủ đề, chắc chắn sẽ thu hoạch được chút gì đó.
Vài ngày sau, tôi và Miumiu đáp máy bay đi Vân Nam, lúc đến sân baytôi mới nói điều này cho Lê Bằng biết, anh tỏ ra rất kinh ngạc, kêu tôilập tức quay về nhà, tôi lạnh lùng nói vài câu, dập máy và tắt điệnthoại.
Chuyện này do hai nguyên nhân, tôi tin rằng phần lớn phụ nữ đều sẽ đứng về phía tôi.
Thứ nhất, đó là anh từng hứa sẽ bù đắp cho tôi một kỳ nghỉ trăng mật, thậm chí đã định sẵn ngày nhưng bởi anh dùng quá nhiều lần các lý donhư: “Công việc rất bận”, “Tạm thời bây giờ không đi được”, cuối cùngkhiến tôi không thể chịu đựng được hơn nữa. Tôi nói, công việc là thứlàm không bao giờ xong, chun kéo căng quá thì sẽ đứt. Nếu như công việccủa anh bận, em không ngăn cản anh, nhưng anh cũng đừng ngăn cản ý địnhrời khỏi thành phố này để nghỉ ngơi của em.
Thứ hai, nguyên nhân xuất phát từ mấy hôm trước khi chúng tôi nhắcđến bạn trai và bạn gái cũ. Vào một buổi tối, Lê Bằng đang tắm, còn tôiđang thay ga trải giường trong phòng ngủ, lúc đó điện thoại của anh vang lên, tôi tiện tay cầm lên xem, hóa ra là Lưu Ngọc Đình.
Nghe hay không nghe? Đây là một câu hỏi lớn. Nếu nghe rồi, lát nữa Lê Bằng ra, tôi nên nói thế nào với anh, cứ giả vờ như không có chuyện gìvà nói: “Vừa rồi bạn gái cũ của anh gọi điện đến, em đã nghe”, hay lànói: “Tại sao muộn thế này rồi mà bạn gái cũ của anh vẫn còn gọi điệncho anh?”.
Nghĩ đi nghĩ lại, nói thế nào cũng không thuận, thế nên tôi cầm điệnthoại ra trước cửa nhà tắm, gọi lớn: “Đại Mao, điện thoại anh cứ kêu mãi kìa!”.
Lê Bằng ngừng lại một chút, rồi nói: “Em nghe hộ anh đi, hỏi xem có chuyện gì?”.
Tôi cười đắc ý hai tiếng, thờ ơ bấm nút nghe: “Xin lỗi, chị tìm ai?”.
Người phụ nữ phía đầu dây bên kia ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Tôi tìm Lê Bằng, cô là ai?”.
“Tôi là vợ anh ấy.”
“Vợ? Tôi còn là bạn gái cũ của anh ấy đây!”
“Chính cô nói cô là bạn gái cũ, bạn gái cũ thì còn là bạn gái nữa sao?”
Tôi ngắt điện thoại cái rụp, ném điện thoại đi, bực dọc ngồi phía đầu giường. Thật không thể hiểu nổi, cái cô tự xưng là bạn gái cũ kia có ýđịnh gì mà lại gọi điện cho bạn trai cũ lúc nửa đêm, gặp phải bạn gáihiện tại của bạn trai cũ còn lớn tiếng, cô ta đang thị uy, không chịuthua hay đang khiêu chiến?
Lúc Lê Bằng đi ra, tiện miệng hỏi tôi một câu: “Ai tìm anh thế?”.
Tôi nói: “Lưu Ngọc Đình”.
Lê Bằng ngạc nhiên, ngừng động tác lau đầu, nhìn tôi một cái rồi nói: “Ồ, cô ấy có chuyện gì vậy?”.
Tôi chau mày nói: “Câu hỏi này em cũng đang muốn hỏi anh, muộn thếnày rồi cô ta còn tìm anh làm gì? Nếu đã là bạn gái cũ thì còn liên lạclàm gì chứ?”.
Anh nói: “Không phải là người yêu thì cũng có thể làm bạn của nhau”.
Tôi nói: “Vậy bạn trai cũ của em gọi điện cho em thì cũng được đúng không?”.
Lê Bằng không nói gì.
Chưa đến nửa tiếng sau, Lưu Ngọc Đình lại gọi đến, tôi hằm hằm nhìnvào cái tên hiện lên trên điện thoại, tỏ ý Lê Bằng hãy nghe điện thoạivà trực tiếp nói điều đó với cô ta, nói với cô ta đừng làm rắc rối mọiviệc.
Lê Bằng nghe điện thoại, nói với cô ta vài câu, ánh mắt luôn nhìn vềphía tôi, những câu anh nói đều rất ngắn gọn, ví dụ như: “ừ”, “thế à”,“ờ”, “được”, “hôm khác nói tiếp nhé”… Xin hãy chú ý, đàn ông nói chuyệnđiện thoại mà càng cẩn trọng càng dùng những câu nói ngắn gọn thì càngnguy hiểm.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi hỏi: “Cô ta tìm anh làm gì?”.
“Chỉ là muốn mượn ít tiền.”
“Anh đồng ý rồi?”
“Đều là bạn bè, có thể cho mượn thì cho người ta mượn.”
Tôi nói một cách kiên quyết: “No way! Không được!”.
Lê Bằng hỏi tôi tại sao.
Tôi nói, chẳng lẽ ngoài bạn trai cũ thì Lưu Ngọc Đình không còn vaymượn của ai được nữa sao, tại sao lại không hỏi vay bạn trai hiện tạihay bố mẹ cô ta? Mượn tiền là có mối liên quan kinh tế,vay một mượn phải gặp nhau rất nhiều lần, đây chẳng phải là tạo cơ hội để gặp gỡ nhausao, chẳng may ngọn lửa tình trong cô ta lại bùng cháy thì sao. Còn nữa, anh đã cưới em, em là người tham dự vào mọi chuyện quan trọng trongcuộc đời anh, có nửa quyền quyết định đối với kinh tế gia đình, thế nênkhi gia đình này quyết định cho người khác vay tiền, em đương nhiên cóquyền đồng ý hay phản đối.
Nghe xong ý kiến của tôi, Lê Bằng nói lại một câu: “Nhưng anh đã đồng ý với cô ấy rồi”.
Ồ, đây là câu nói khiến người ta dễ nổi giận nhất! Nếu phản đối, thìđồng nghĩa với việc một người làm vợ như tôi không để tâm đến thể diệncủa chồng, còn nếu đồng ý, trong lòng tôi rất khó để nuốt trôi cục tứcnày, như thế sau này càng thấp thỏm hơn. Cuộc chiến giữa tôi và Lê Bằngvề vấn đề “vay tiền” cứ liên tục không ngớt, mâu thuẫn ngày một sâu sắchơn.
Tôi nói: “Đó là vấn đề của anh, em nói không cho mượn là không chomượn. Lúc nãy khi anh đang tắm, cô ta hỏi em là ai, em nói em là vợ anh, cô ta rất không vui nói rằng: “Tôi còn là bạn gái cũ của anh ấy”, cô ta có thái độ gì vậy! Không cho mượn!”.
Lê Bằng ngạc nhiên nói: “Anh còn chưa nói em đấy, lúc nãy cô ấy nóivới anh rằng, thái độ của em rất hung dữ, xem ra đúng là vậy.”
Câu nói này khiến ngọn núi lửa trong tôi tuôn trào, tôi gào lớn yêucầu Lê Bằng nhắc lại câu nói của người đàn bà ti tiện đó, Lê Bằng chỉthấp giọng giải thích, cô ta cho rằng tôi không khách khí, thái độ rấtcăng thẳng.
Tối hôm đó, tôi không nói thêm câu nào với Lê Bằng, mặc kệ anh.
Chiến tranh lạnh bùng nổ, một ngày sau, tôi lại “không may” nhận được một cú điện thoại của Lưu Ngọc Đình, nguyên nhân khiến tôi nhấc máy làbởi trước đó tôi đọc được một tin nhắn, nội dung như sau:
Lưu Ngọc Đình: Lê Bằng, mấy năm nay em đều không tìm được người bạntrai nào hợp với mình, trong lòng tự nhiên lại đem họ ra so sánh vớianh, quyết định chia tay anh ngày ấy của em thật nông nổi, em rất hốihận. Em đợi tin anh.
Lê Bằng mãi không nhắn lại là bởi vì khi đó anh đang xuống dưới nhàmua đồ, còn tôi đang bận việc trong bếp, nghe thấy điện thoại đổ chuôngliền chạy ra, vừa nhìn thấy tên “Lưu Ngọc Đình” hiện lên, tiện tay ấnnút tắt. Mở tin nhắn đó ra xem, trong chốc lát ngọn lửa tức giận cháyđùng đùng, đứng trước hoàn cảnh đó tôi cầm máy lên nghe cuộc gọi thứhai.
Lưu Ngọc Đình ngạc nhiên trong vài giây, hỏi: “Anh ấy đâu, tôi muốn nói vài câu với anh ấy”.
Tôi nói: “Anh ấy không có nhà, cô có việc gì tôi có thể nhắn lại”.
Lưu Ngọc Đình không nói gì, tôi cất tiếng cười lạnh lùng, tiếp tụcnói: “Còn nữa, cô đang gặp khó khăn về kinh tế, chúng tôi rất thông cảm, nhưng gần đây cuộc sống chúng tôi cũng không dư dả gì, vì vậy chắckhông thể giúp cô, xin lỗi, mong cô thông cảm, cũng xin cô đừng gửinhững tin nhắn mùi mẫn như vậy cho chồng tôi nữa”.
Cuộc nói chuyện kết thúc, tin nhắn bị xóa, sau khi Lê Bằng về tôi không nhắc gì đến chuyện này.
Chiến tranh lạnh vẫn tiếp diễn.
Vài ngày sau, không biết Miumiu bị thứ gì kích thích, cô ấy muốn mờitôi cùng đi du lịch, đi du lịch Lệ Giang vào cuối tuần. Tôi thấy rấthứng thú. Không nói câu nào, sáng sớm thứ Sáu tôi xin nghỉ làm, ra sânbay cùng Miumiu.
Khi gọi điện thông báo cho Lê Bằng, tôi nói: “Hôm đó lúc anh không có nhà, bạn gái cũ của anh Lưu Ngọc Đình đã nhắn tin cho anh, cô ta nói cô ta rất hối hận vì ngày xưa chia tay anh, mấy năm sau đó, khi so sánhanh với những người bạn trai khác, thì thấy anh là người tốt nhất, cô ta rất hối hận, đợi anh quay trở lại. Em đã giúp anh xóa tin nhắn đó, bởiem không muốn anh phá vỡ cái mà anh gọi là “tình bạn giữa anh và cô ta”, càng không muốn người phụ nữ đó can thiệp vào cuộc sống hôn nhân củachúng ta, thế nên để tốt cho tất cả mọi người, trong hai ngày tới em sẽkhông ở nhà, em cho anh đủ không gian, anh hãy tìm cô ta và nói cho rõmọi chuyện. Còn nữa, em không cố ý đọc tin nhắn của anh, thế nhé, tạmbiệt”.
Miumiu ngồi một bên thất thần nhìn tôi, nói: “Nhược Nhược, cậu bây giờ thật tuyệt vời!”.
Tôi cười nhỏ nhẹ: “Đàn ông ấy à, cậu giữ càng chặt anh ta càng muốnbỏ chạy, nhưng nếu cậu thả cho anh ta chạy anh ta lại muốn quay về”.
Những chủ đề về đàn ông được chúng lôi thảo luận dọc đường đi, ngồitại hàng ghế cuối cùng trong khoang máy bay, tôi và Miumiu như những tín đồ cuồng nhiệt, say sưa bàn luận về chủ đề này.
Miumiu – một cô gái có thể phát điên vì đàn ông đã nhận xét như thếnày về họ: “Đàn ông lớn lên nhờ bú sữa của phụ nữ, họ là đồ gia dụngkiêm đồ dùng trên giường của phụ nữ, họ khiến cho rất nhiều phụ nữ trởthành mẹ, cũng khiến cho rất nhiều phụ nữ phải khóc, phải đau lòng. Nếucó thể, xin hãy cho họ cũng phải nếm trải cảm giác có kinh nguyệt vàmang thai, khi đó họ mới hiểu, mới trân trọng mẹ và vợ”.
Tôi tin rằng đây là kiến nghị mà chị em phụ nữ trên toàn thế giới sẽ giơ cả hai tay tán thành.
Phụ nữ đi du lịch sẽ làm những gì? Mua đồ và chụp ảnh.
Họ mong chờ những gì, những cuộc gặp gỡ định mệnh.
Ở Vân Nam tôi và Miumiu gặp một anh chàng hướng dẫn viên rất biết cách nói chuyện, anh ta tên A Mông.
A Mông là bạn của bạn của bạn của Miumiu, làm hướng dẫn viên du lịchtự do đã năm năm, anh ta không lấy giá quá đắt, lại kèm nhiều quà tặng,vì vậy chúng tôi đều cảm thấy rất vui.
Trong hai ngày rưỡi ngắn ngủi, chúng tôi nhận được đãi ngộ của kháchhàng VIP, tôi mặc lại những chiếc váy dài mà bảy, tám năm nay không hềmặc tới, đội mũ cói, đeo kính râm, đi giày thể thao, khoác ba lô vải,nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo qua giọng nói có chút âm sắc địaphương của A Mông, tôi cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Miumiu còn lẳng lơ hơn tôi, áo hai dây, quần váy ngắn, tiếng cườingọt ngào, hai má ửng hồng, ngôn ngữ cơ thể của cô ấy cho tôi biết, côấy lại tìm thấy cảm giác yêu đương.
Nhưng trên đường quay trở về, nhìn thấy Miumiu và A Mông bịn rịn chia tay, tôi cũng không quên ngầm cảnh cáo cô ấy, trong xã hội hiện nay cóba loại tình yêu không nên dính vào, đó là: tình chị em, yêu xa và yêuqua mạng, mong cô ấy đừng rơi vào một mối quan hệ tình cảm không thểphát triển lâu dài được.
Miumiu cảm thấy rất đau lòng, những cô gái giống như cô ấy dường như sinh ra chỉ để yêu.
Chủ nhật sau khi xuống máy bay, vừa bật máy tôi nhận được điện thoạicủa Lê Bằng, Lê Bằng nói anh đang đợi tôi ở khu vực đỗ xe, tôi rất kinhngạc quay sang nhìn Miumiu, Miumiu cười nắc nẻ: “Các cậu chiến tranhlạnh lâu như vậy rồi, cũng nên hòa giải đi, hơn nữa Đại Mao nhà cậu cóxe, chúng ta việc gì phải bắt xe về”.
Lúc gặp Lê Bằng, tôi đang ngượng ngùng không biết nên bắt đầu nói câu gì, không ngờ lại bị anh nhẹ nhàng ôm vào lòng, anh ôm tôi rất chặt,thủ thỉ bên tai: “Bà xã, anh nhớ em”.
Ôi mẹ ơi, tôi bị tan chảy trong giây lát, hai chân hai tay ôm chặtlấy anh, hoàn toàn không để ý đến Miumiu, Miumiu đứng bên cạnh kêu lên:“Hai người cũng phải để ý đến cảm nhận của tôi chứ”.
Ngồi tại ghế lái phụ tôi vẫn luôn nghe thấy tiếng Miumiu hết lời khen ngợi chúng tôi quá ngọt ngào, khiến cô ấy vô cùng ghen tị, sau đó không hiểu cô ấy uống nhầm thuốc gì đột nhiên lại nhắc đến A Mông.
Cô ấy nói: “Lê Bằng à, anh không biết đâu, vợ anh ra ngoài được rấtnhiều người hâm mộ, cái anh chàng A Mông đó rất khá, không những đưachúng tôi đi chơi, đi ăn uống, còn tặng chúng tôi rất nhiều quà lưuniệm. Anh ta quan tâm đến chúng tôi như vậy tất cả là nhờ Nhược Nhượcđấy”.
Tôi nói: “Cậu nói linh tinh, rõ ràng anh ta thích cậu”.
Quả thật A Mông thích Miumiu, hễ nhìn thấy Miumiu là vui mừng đến đỏmặt, nhưng tôi cũng hiểu được dụng ý của Miumiu khi nói câu này trướcmặt Lê Bằng, nên không nói nữa, còn nửa vờ nửa thật phủ nhận một haicâu. Bởi sự đa nghi của đàn ông thể hiện ở mọi phương diện, phụ nữ càngmập mờ, đàn ông càng nghĩ theo chiều hướng xấu, đây là bản tính của họvà cũng là bản tính của phụ nữ.
Quả nhiên, Lê Bằng cứ nhìn tôi qua gương chiếu hậu, sắc mặt cũng sasầm xuống, ho hai tiếng rồi nói: “Sau này nếu chỉ có hai cô gái thì đừng đi du lịch, đi xa như vậy không an toàn”.
Miumiu đế thêm vào: “Ai bảo anh không đưa cô ấy đi chơi, phụ nữ cần phải được tưới tắm, nếu không qua thời gian sẽ héo úa mất”.
Lê Bằng liên tục gật đầu, thì thào: “Về đến nhà, anh sẽ cho em biết thế nào là được tưới tắm”.
Tôi thầm chửi một câu, đấm anh một quả, quay mặt đi không nói gì.
Sau khi đưa Miumiu về nhà, Lê Bằng nói có một món quà muốn tặng tôi,nhưng muốn tôi tự về nhà xem. Không biết tại sao, khi nhìn gương mặt anh bình tĩnh kể lại mọi chuyện tôi lại có cảm giác như sắp bước vào mộtcạm bẫy.
Tôi nói: “Em có một dự cảm không tốt, anh cứ nói trước cho em nghe đi”.
Lê Bằng nhún vai, không trả lời mà hỏi lại: “Đợi kỳ nghỉ phép năm nay, chúng ta cùng nhau đi Hồng Kông một chuyến nhé”.
Mắt tôi sáng lên, cảm thấy ngay lúc này anh thật đẹp trai!
Anh nói: “Anh sẽ cho em mua sắm thỏa thích”.
Tôi hét lên: “Ông xã, em yêu anh!”.
Thảo nào mà người ta vẫn thường nói, muốn thử lòng đàn ông cần dùng đến phụ nữ, muốn thử lòng phụ nữ cần dùng đến tiền.
Còn phần quà tặng bí mật mà Lê Bằng đã chuẩn bị, hóa ra là một chiếcgiường đôi ngoại cỡ, nhưng kỳ lạ là, chiếc giường này lại có trụ giường.
Tôi há hốc mồm đứng nhìn nó, hỏi Lê Bằng đang đứng phía sau: “Chiếc giường trước kia đâu?”.
Lê Bằng tiến lại gần, khóa chặt tôi vào lòng, cắn vào tai tôi nói:“Chiếc giường trước kia không có trụ, em có biết cái trụ đó để làm gìkhông?”.
Tôi không nói tiếp được câu gì…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.