Chương trước
Chương sau
Những gì phải đến rồi sẽ đến, nếu nói theo cách kinh điển mà những bộ phim vẫn thường nói thì là: “Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phảitr㠧iá”, lời tỏ tình của Trương tổng sớm muộn gì cũng phải hạ màn, sớmmuộn gì cũng bị tôi bóp chết từ trong trứng nước.
Thứ Hai đi làm, Trương tổng đầy vẻ phong trần bước vào công ty, không hề nói chuyện với bất kỳ nhân viên nào mà đi thẳng vào phòng làm việc,anh ta bận bịu cả một buổi sáng. Qua cửa kính thấy được anh ta đang cắmđầu xử lý đống giấy tờ tồn đọng, thỉnh thoảng trả lời một cuộc điệnthoại.
Lưu Tranh Tranh đi đi lại lại quanh bàn làm việc của tôi ba lần, chủ đề vẫn xoay quanh Trương tổng.
Câu đầu tiên: “Cô cũng đang nhìn Trương tổng à?”.
Câu thứ hai: “Trương tổng trông tiều tụy quá”.
Câu thứ ba: “Nghe nói công ty có sự điều động mới, Trương tổng sẽquay trở lại tổng công ty, Giám đốc mới sẽ được lựa chọn từ nhân sự củamột trong hai tổ A và B”.
Thông tin vỉa hè này khiến tôi nghĩ đến Lê Bằng.
Tôi gửi một tin nhắn cho Lê Bằng: “Nghe nói, công ty sẽ có sự điều động mới, có thật không anh?”.
Anh trả lời: “Đúng vậy”.
Tôi hỏi tiếp: “Vậy anh có cơ hội không?”.
Anh trả lời: “Tạm thời chưa nghe ngóng được ý kiến của cấp trên”.
Tôi nói: “Hay là mời cấp trên ăn cơm hay tặng quà người ta”.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi lại bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên, đó chỉ là cách nhìn của em, hy vọng là không làm khó anh”.
Có những người nói chuyện rất có sức thu hút, mỗi câu nói của anh tađược rào trước đón sau bởi rất nhiều điều, anh ta có thể kể về đạo lý,kể về sự tình, kể về hiện thực, sau đó có thể làm thay đổi quyết tâm của bạn, hoặc ít nhất làm nó dao động, nhưng cuối cùng lại dùng một câu nói để phủ nhận hết ý định của mình. Ví dụ như: “Tất nhiên, đó chỉ là cáchnhìn của em, em không có ý gì khác”, “Tôi không hiểu hết sự tình, thôianh cứ nghe tai trái rồi cho ra tai phải đi”, “Hy vọng cách nghĩ của tôi sẽ không làm anh thay đổi”, những câu nói như vậy đã chuyển hóa từ bịđộng sang chủ động, từ chủ động chuyển hóa thành không có, không có liên quan gì đến người nghe.
Tôi tin rằng, dù tôi có thể hiện ra không muốn điều khiển Lê Bằng thế nào, nhưng chắc chắn anh sẽ suy nghĩ đến đề nghị của tôi, chuyển từ thế chủ động thành bị động.
Lê Bằng là người đàn ông ít nói nhưng có chủ kiến, đó là điều khôngphải bàn cãi. Nhưng anh không phải là người mưu cầu quá nhiều, thế nêntrong quan niệm hôn nhân, anh tôn trọng nhiều hơn hy vọng, “em hy vọnganh sẽ cai thuốc”, “em hy vọng con cái chúng ta sẽ được sinh ra trongmột gia đình đầy đủ”, “em hy vọng sẽ được mua một bộ quần áo mới”, những hy vọng đó phần lớn xuất phát từ miệng tôi, còn Lê Bằng chỉ lặng lẽ đưa ra lựa chọn. Nếu đồng ý anh sẽ mỉm cười, nếu có nghi vấn anh sẽ thảoluận với tôi, thế nên số lần tranh cãi giữa chúng tôi cũng không nhiều,chỉ có một vài lần lớn chuyện mà người châm ngòi nổ đều là tôi.
Nhưng trên thực tế bất kể vào lúc nào, ở nơi đâu phụ nữ dù biết mìnhsai nhưng vẫn có năng lực hành động một cách ngang ngược. Đây chính làbản năng và là nguyên tắc sinh tồn của phụ nữ, bất kỳ người đàn ông nàocũng không thể thay đổi được, cho dù anh ta có không thể chịu nổi đichăng nữa.
Lúc này, tôi vẫn đang thể hiện sự ngang ngược của một người phụ nữ.Mặc dù rất hy vọng, nhưng tôi lại che giấu nó. Tôi hy vọng Lê Bằng đượcthăng chức, tôi hy vọng anh có thể một bước lên mây, tôi hy vọng lươngcủa anh được tăng lên vài lần, tôi hy vọng cuộc sống của chúng tôi sẽtốt hơn nữa. Tất cả những hy vọng đó đều xuất phát từ ý nguyện của mộtngười vợ.
Hôm đó trước khi tan làm, Lê Bằng nhắn tin thông báo anh sẽ đi ăn cùng “cấp trên”.
Hy vọng của tôi đã có sự hồi đáp.
Tôi không về nhà luôn, mà nhận lời hẹn với Trương tổng, đây sẽ là lần cuối cùng.
Tôi hoàn toàn không có cảm giác ngoại tình, đem theo lập trường sẽdùng gậy đập vỡ trái tim một người đàn ông, tôi quyết tâm đến chỗ hẹn là một nhà hàng u.
Trương tổng giúp tôi kéo ghế ngồi, rót rượu cho tôi, giúp tôi gọithức ăn, giúp tôi bắt đầu câu chuyện, nhưng không hề hỏi ý kiến tôi xemtôi có muốn những hành động ga lăng đó xảy ra hay không. Về khoản này,Lê Bằng rất tôn trọng tôi, điều này khiến tôi ý thức được rằng, có sosánh mới có thể phân biệt được tốt xấu.
Lưu Tranh Tranh nói rất đúng, khuôn mặt Trương tổng hết sức tiều tụy.
Trong lúc dùng bữa, anh ta rất cố gắng để tìm chủ đề nói chuyện,nhưng tôi lại rất hờ hững. Tôi cố tình thể hiện thái độ bất cần, khôngquan tâm. Tôi hy vọng những ngôn ngữ không lời này sẽ khiến anh ta hiểurằng, giữa chúng tôi là không thể.
Nhưng nghị lực của Trương tổng rõ ràng nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi, anh ta vẫn nhắc lại chuyện cũ.
Anh nói: “Cấp trên sắp có sự điều động, có lẽ chỉ vài ngày nữa, tôi sẽ rời xa thành phố này… Hôm đó, tại sao em lại tắt máy?”.
Tôi không biết sự ra đi của anh ta và việc tôi tắt máy có mối quan hệ logic trực tiếp nào, chỉ trả lời lại rằng: “Ồ, lúc đó bạn trai tôi đang ở nhà tôi, đối diện với lời tỏ tình của người đàn ông khác, tôi chỉ còn cách tắt máy để bày tỏ lòng trung thành với anh ấy”.
Vẻ mặt của Trương tổng tỏ ra rất kinh ngạc, khó mà che đậy được,ngừng khoảng ba giây, anh ta lấy lại được phản ứng, lập tức nở một nụcười, mặc dù rất gượng gạo, nhưng vẫn giữ được phong độ.
Anh ta nói: “Hóa ra em đã có bạn trai”.
Tôi nói: “Đúng vậy, tôi nhớ là tôi đã từng nói với anh”.
Anh ta không nói gì, tôi cũng vậy.
Im lặng một lúc lâu, anh ta lại nói: “Mặc dù khả năng tiến triểnkhông nhiều, nhưng tôi vẫn muốn hỏi xem, giữa chúng ta… có thể không?”.
Tôi chớp mắt, hỏi anh: “Có thể thì sao, không thể thì sao?”.
Anh ta nói: “Nếu chúng ta có thể, tôi hy vọng em có thể cùng tôi trởlại tổng công ty, hoặc tôi có thể từ chức, tìm một công việc khác tạithành phố này, ở lại với em. Còn không thể, tôi sẽ quay về một mình”.
Tôi thừa nhận, tôi rất ích kỷ, rõ ràng tôi biết giữa chúng là khôngthể, nhưng vẫn muốn biết cái “có thể” mà anh nhắc đến có thể đi đến mứcnào. Đây là biểu hiện tự nhiên của một người con gái khi có người khácgiới theo đuổi, nó xuất phát từ sự tham lam và lòng ham hư vinh của nộitâm, bất kể cô ta đã kết hôn hay chưa, đều không thể ngăn cản cô ta tậnhưởng ánh hào quang phát ra từ sự hấp dẫn của mình.
Xin hãy chú ý rằng, khi đàn ông đưa ra hai lựa chọn hoặc nhiều hơnhai lựa chọn với phụ nữ, nó giống như đạo lý “tôi hy vọng”, về cơ bản,phần lớn đáp án tốt nhất trong lòng họ là đáp án đầu tiên. Nhưng họ vẫncố thể hiện sự tôn trọng với đối phương nên mới đưa ra nhiều lựa chọn để phụ nữ có thể mềm lòng thỏa hiệp, rồi nghiễm nhiên sẽ chọn cái đáp áncó lợi nhất với họ. Đây cũng là một loại ám thị tâm lý.
Cho dù vậy, tôi vẫn không muốn làm tổn thương anh ta.
Tôi nói: “Nếu nói có thể, là lừa gạt anh”.
Không ngờ, Trương tổng rất biết tận dụng cơ hội.
Anh ta nói: “Tôi lại hy vọng em lừa tôi”.
Lại là “hy vọng”, tần suất từ này xuất hiện ngày hôm nay thật cao!
Tôi nói: “Tôi lại không hy vọng như thế, tôi thà sống một cách thựctế còn hơn. Tôi rất yêu bạn trai mình, đây là sự thật, tôi cũng khôngmuốn làm tổn thương anh, đây cũng là sự thật”.
Trương tổng cười cười, mặt đầy vẻ châm biếm nói: “Bạn trai em là Lê Bằng đúng không?”.
Gương mặt tôi chắc chắn cũng tỏ ra kinh ngạc như anh ta lúc nãy, tôikhông biết tại sao anh ta đoán được điều này mà vẫn tỏ tình. Rồi sau khi tôi từ chối lại tỏ ra rất kinh ngạc, thậm chí còn nói câu: “Hóa ra emcó bạn trai rồi”.
Tôi hỏi: “Sao anh biết?”.
Trương tổng rất thẳng thắn, trong lúc tôi cho rằng anh ta sẽ tiếp tục tỏ ra đầy bí ẩn như vừa rồi thì anh ta lại tiết lộ đáp án.
Anh ta nói: “Lưu Tranh Tranh nói với tôi”.
Sự thật này chứng minh một chân lý: Trong lòng phụ nữ không có bí mật.
Tôi nói: “Tôi cũng nghĩ là cô ta”.
Anh ta nói: “Cô ấy còn nói hai người đã chia tay”.
Tôi nhún vai, cố cười lớn: “Chia tay, nhưng chúng tôi đã quay lại rồi”.
Anh ta cũng cười, nói: “Yên tâm đi, cho dù em từ chối tôi, nhưng tôi vẫn sẽ giữ bí mật cho hai người”.
Tôi cúi đầu, trong lòng xuất hiện hai điều lo lắng. Thứ nhất lần nàyTrương tổng quay trở lại tổng công ty, rốt cuộc là được thăng chức haylà giáng chức. Nếu là thăng chức, anh ta có vì báo thù mà tiết lộ chuyện của chúng tôi. Thứ hai, Lưu Tranh Tranh đã đem bí mật này nói cho sếplớn – một người không nên biết nhất trong công ty, cô ta có ý gì? Khôngcó ý gì, hay là có ý đồ khác?
Bất kể là trường hợp nào, đều rất nguy hiểm đối với Lê Bằng, nhưng đáng sợ nhất là cả hai trường hợp đều xảy ra.
Tôi hỏi Trương tổng: “Lưu Tranh Tranh nói với anh chuyện này trong hoàn cảnh nào?”.
Tôi biết, chưa chắc Trương tổng đã trả lời câu này nhưng tôi vẫn hy vọng anh ta sẽ thành thật trong lần gặp mặt cuối cùng này.
Anh ta nói: “Đó là sau khi cô ấy dò hỏi tôi tại sao cấp trên lại điều động tôi về tổng công ty”.
Quả nhiên tôi đoán đúng, Lưu Tranh Tranh có ý khác, lòng tham của cô ta quả không nhỏ.
Tôi nói: “Hóa ra là vậy, lòng dạ phụ nữ thật khó lường”.
Trương tổng nhấp một ngụm rượu nói: “Về khoản này, tôi tệ hơn emnhiều, giống như tôi không đoán được suy nghĩ của vợ trước, cũng khôngđoán định được suy nghĩ của em, lại càng không đoán được suy nghĩ củaLưu Tranh Tranh”.
Tôi chống hai khuỷu tay lên bàn ăn, mặc dù hành động này không phùhợp với phép lịch sự trong những bữa ăn phương Tây, nhưng tôi vẫn cố tỏra rất hiếu kỳ, hy vọng anh ta sẽ cho rằng tôi rất quan tâm đến những gì anh ta nói.
May mà Trương tổng hiểu được ngôn ngữ cơ thể của tôi, nhanh chóng nói tiếp: “Ban đầu tôi cho rằng, Lưu Tranh Tranh có ý với mình, hy vọng làtôi không quá tự phụ”.
Tôi nói: “Tôi nghĩ, không phải là anh quá tự phụ, tôi cũng cảm thấycô ta có ý với anh, ngoài ra còn có Trương Mai, ý định của họ đối vớianh đều giống nhau… Ý tôi là, không phải anh đang tự mình đa tình”.
Bốn từ cuối cùng vừa phát ra, tôi chỉ muốn vả vào miệng mình, tại sao tôi lại nói một câu nói đa nghĩa như vậy?
Trương tổng tiếp tục thể hiện phong độ của mình, anh không chấp nhặtlời nói của tôi, mà nói: “Họ có ý với tôi, có lẽ là nhằm vào vị trí củatôi trong công ty”.
Tôi cười, lúc này Trương tổng đang tự châm biếm chứ không hề tự hạthấp mình. Nếu như không có Lê Bằng, người đàn ông này chắc chắn đang là con mồi của tôi.
Tôi nói: “Nhưng Trương Mai che đậy rất lốt, còn Lưu Tranh Tranh rấtlộ liễu. Cô ta không nên thăm dò lý do anh đi khỏi công ty, cũng khôngnên lấy quan hệ của tôi và Lê Bằng ra làm điều kiện trao đổi… Có lẽ côta cho rằng, nếu như bí mật của chúng tôi bị lộ, cô ta sẽ là tổ trưởngtổ A”.
Trương tổng gật đầu nói: “Thực ra chuyện đấu đá nội bộ không phải làchuyện hiếm ở bất kỳ công ty nào, nhất là những công ty đông phụ nữ”.
Tôi nói: “Đó là bởi trong xã hội này, phụ nữ vất vả hơn đàn ông, nhìn bên ngoài áp lực đàn ông phải hứng chịu lớn hơn, nhưng thực tếphụ nữmuốn thành công, nhất định phải nỗ lực nhiều hơn đàn ông gấp mười lần,thậm chí cả trăm lần. Có những lúc nỗ lực nhưng không nhận được sự ghinhận, trừ khi dựa vào nhan sắc. Đây không phải là điều đáng buồn của phụ nữ mà là của toàn xã hội, của cả đàn ông”.
Trương tổng đưa tay sờ lên trán, cười đùa: “Là một người đàn ông, tôi cảm thấy xấu hổ”.
Tôi hỏi: “Họ có những hành động cụ thể nào với anh không?”.
Anh ta nghĩ ngợi, nói: “Mỗi buổi sáng tôi đều thấy một bông hồng, cólúc kẹp trong tài liệu, có lúc để trên giá sách, có lúc lại đặt trên tay vịn của bộ sofa cạnh bàn trà, có những lúc họ hẹn tôi ăn cơm, hoặc hỏilịch trình ngày cuối tuần của tôi…”.
Trong lòng tôi hơi run lên, tiếp lời: “Hoa hồng? Là ai tặng?”.
Anh nhún vai: “Đến nay vẫn không biết, tôi không hỏi, người đó cũng không nói ra”.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay hỏi: “Đàn ông khi nhận được những món quà của người thầm yêu mình, rất vui đúng không?”.
Anh ta gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Lẽ nào anh không muốn biết đó là ai à?”.
Anh ta nói: “Muốn chứ, nhưng tôi lại thích cảm giác thần bí khi không biết đó là ai, tôi sẽ tưởng tượng người đó thành người tôi thích”.
Tôi cười ngượng ngùng, chuyển chủ đề khác, nói: “Lê Bằng cũng nhận được hai lần”.
Trương tổng kinh ngạc thêm lần nữa, rồi lại châm biếm: “Vậy thì chắclà người bí ẩn kia sử dụng chiến thuật quăng lưới trên diện rộng, sau đó đánh bắt cả mẻ?”.
Chắc chắn là vậy rồi.
Sau khi đưa tôi đến dãy phố cách nhà không xa, Trương tổng nói: “Chúng ta giữ liên lạc nhé, với tư cách là bạn bè”.
Tôi nói: “Sẽ giữ liên lạc, chúc anh may mắn”.
Xe của Trương tổng đã đi xa, tôi lặng lẽ đi bộ về phía trước, chưađến một phút, phía sau vọng lại tiếng còi xe, quay đầu lại nhìn, hóa ralà xe của Lê Bằng.
Chúng tôi cùng nhau về nhà, Lê Bằng hỏi tôi đã đi đâu, tôi nói tiễnmột người bạn. Tôi hỏi chuyện anh nói chuyện với cấp trên ra sao, anhnói mọi thứ đều rất thuận lợi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chọn cách giữ bí mật tạm thời về chuyện củaLưu Tranh Tranh. Bởi lúc này, Lê Bằng không cần kẻ thù, mà chỉ cần bạn,vì trong công việc, thường thì người tốt sẽ bị lợi dụng, người cao hơnbạn một cấp cũng rất nguy hiểm, tôi hy vọng Lê Bằng có thể trở thành kẻmạnh như vậy.
Còn tôi, tôi không muốn trở thành người phụ nữ mạnh mẽ phải nỗ lựchơn đàn ông mười lần hay cả trăm lần, tôi chỉ muốn trở thành người phụnữ duy nhất đứng sau lưng người đàn ông thành công.
Buổi tối hôm đó, nằm trong chăn, tôi và Lê Bằng dính lấy nhau như keo với sơn, cái này gọi là vào đúng thời điểm, tại đúng vị trí cũ, đôitình nhân ấy lại gặp nhau.
Tôi đem suy nghĩ này nói cho Lê Bằng nghe, anh véo mạnh vào mông tôi, dùng đầu ngón tay để tán dương sự đàn hồi và săn chắc của mông tôi, sau đó hỏi tôi: “Tại sao lúc nào em cũng mang lại cho anh cảm giác như mình đang vụng trộm?”.
Tôi sà vào lòng anh nói: “Chúng ta phải luôn duy trì cảm giác thần bí cho đối phương, có được cảm giác đó thì mới thấy tươi mới, nếu ngay cảchuyện làm tình cũng biến thành nhạt nhẽo như những cuộc giao ban hằngngày thì đáng buồn biết bao”.
Lê Bằng hắng giọng, nói “Bà xã, chúng ta “giao ban” đi…”.
Tôi cười vui vẻ, xoáy vào câu nói của anh: “Vậy thì anh phải hứa vớiem rằng, nếu được thăng chức, anh phải đi du lịch với em trong kỳ nghỉphép”.
Anh vui vẻ nhận lời. Câu nói “đàn ông yêu vì sex” rất đúng, những lúc như thế này mà ra điều kiện, phần lớn sẽ được đồng ý.
Ba ngày sau, thông báo thăng chức của Lê Bằng được gửi đến, khắp nơiđều là những lời nịnh nọt, nói cả trước mặt lẫn sau lưng. Nhưng chúngtôi đều biết rằng, càng những lúc như thế này càng nguy hiểm, Phạm Dungvà Lưu Tranh Tranh đều đang nhìn, nhũng người khác cũng đang nhìn, họđang tìm cơ hội để bới móc, hoặc lật tẩy sơ suất của Lê Bằng khi vừa lên nhận chức, nếu không làm được chuyện gì gây được tiếng vang rất khó đểhọ phục tùng.
Lê Bằng bắt đầu đi sớm về muộn, vùi đầu vào những công việc mà Trương tổng để lại, còn tôi thì cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ.
Ở công ty, chúng tôi gặp nhau ngày càng ít. Người ta thường nói, làmchuyện xấu bao giờ cũng chột dạ hay càng muốn giấu càng bại lộ, nói tómlại, trong đám đồng nghiệp nữ hay đưa chuyện, tôi là người kín tiếngnhất.
Lưu Tranh Tranh từng dò hỏi tôi ba lần, chuyện giữa tôi và Lê Bằngtiến triển đến đâu, đều bị tôi cười đáp trả mà không nói câu gì.
Tôi phát hiện ra rằng, từ sau khi tôi biết Lưu Tranh Tranh là ngườiđã kể bí mật của mình cho Trương tổng, chủ đề nói chuyện giữa chúng tôitrỏ nên rất cẩn trọng, tôi không còn chủ động nhắc đến chuyện của côngty cũng như con người ở đây, đồng thời tỏ thái độ đề phòng, trừ khi côta nói chuyện về giới tính tôi mới bớt cảnh giác.
Hai người đàn ông hoặc nhiều hơn khi tụ họp lại với nhau, chẳng cóviệc gì khác ngoài những việc như: ăn, uống, chơi gái, đánh bạc, làm ănbuôn bán. Nhưng khi phụ nữ tụ họp với nhau thì đơn giản hơn nhiều: chủđề nói chuyện thường xoay quanh giới tính, cho dù lúc bắt đầu khôngphải, cũng dần dà vẫn cứ phải đề cập đến. Phụ nữ nếu như ra ngoài mộtmình, chắc chắn có chuyện phải giải quyết, nếu ra ngoài một mình với tần suất thường xuyên, thì không phải nói chuyện về đàn ông thì cũng là đitìm đàn ông.
Ngày nào tôi cũng tan ca đúng giờ, đi chợ đúng giờ, về nhà đúng giờ,nổi lửa nấu cơm đúng giờ, nấu đủ ba món mặn, một món canh trước khi LêBằng về nhà. Cái bụng tôi cũng đói rất đúng giờ để chờ Lê Bằng về ăncùng.
Lê Bằng nói, trình độ bếp núc của tôi ngày càng tiến bộ.
Tôi nói, đó là vị giác của anh tốt lên.
Tắm xong, tôi nhất định ấn anh xuống giường, rồi trèo lên để xoa bóp, anh cũng thường trả lời những câu hỏi bất thình lình của tôi vào nhữnglúc tinh thần thoải mái nhất.
Ví dụ như, tôi sẽ hỏi anh, nếu như tôi bỏ việc đến tại một công tykhác, là một người chồng anh sẽ nghĩ gì. Anh im lặng khá lâu, hỏi tôi có phải có công ty khác tìm đến, tôi nói, em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, anh nói, tùy lựa chọn.
Tôi biết điều anh nói không phải là đáp án trong lòng, nhưng tôi chỉcần một câu trả lời như vậy, để chuẩn bị cho chuyện nhảy việc trongtương lai, nếu anh hỏi sẽ có cớ đáp trả lại anh.
Còn nữa, tần suất Lê Bằng nói về mấy chuyện “đen tối” ngày càngnhiều, nếu so sánh với trước hôn nhân thì đúng là một trời một vực. Tôinghĩ, đây có lẽ là do trong lòng mỗi người đều có một chú hổ, một khi hổ được thả ra con người như được lột xác.
Ví dụ, trước khi muốn hành sự, anh thường nũng nịu: “Bà xã, hôm nay có cần tưới hoa không?”.
Tôi đưa ra kết luận: “Đàn ông hễ có tiền là háo sắc, hễ háo sắc là đê tiện, hễ đê tiện là biến chất”.
Khi cuộc sống vợ chồng hòa hợp nhất, cũng là lúc va chạm và mâu thuẫn trong cuộc sống liên tục xảy ra, trong mười ngày sau đó, chúng tôi xảyra chiến tranh những mười lần, nguyên nhân đều xuất phát từ những chuyện không đâu, không đâu đến nực cười.
Lần đầu tiên là vì lý do gì, tôi quên mất rồi. Chỉ nhớ lúc đó Lê Bằng chất vấn tôi nói: “Tại sao phụ nữ bọn em thích tính toán thế”.
Tôi rất tức giận nói: “Em nói cho anh biết, Lê Đại Mao, tính toán là quyền lợi của phụ nữ!”.
Lần thứ hai, là do tôi đề nghị đợi đến kỳ nghỉ phép, chúng tôi cùngđi du lịch Baden-Baden ở Đức để tắm suối nước nóng, Lê Bằng cũng cảmthấy thích thú nên liền đồng ý. Nhưng anh vẫn để tâm, lên Baidu tra cứu, mới phát hiện, Baden-Baden nổi tiếng với việc nam nữ cùng tắm tiên.
Tôi giải thích rằng, tôi chỉ mới nhìn thấy “cậu nhỏ” của anh, rấtmuốn thăm quan văn hóa phương Tây để so sánh, thế gọi là Trung – Tâygiao lưu, lúc cần còn có thể nhập những kỹ thuật từ phương Tây về.
Lê Bằng nổi nóng, từ chối hành trình đi Đức.
Tôi thừa nhận, những lời nói của tôi là để trả thù lần trước anh nói tôi tính toán, chỉ đơn thuần là để chọc tức anh.
Lần thứ ba, xuất phát từ việc tôi trở thành hội viên chung thân củamột nhãn hàng, với điều kiện một lần phải tiêu hết hai nghìn tám trămđồng trở lên.
Lê Bằng cầm tờ hóa đơn, thể hiện sự khinh thường, nói: “Hội viên chung thân tức là cả đời đều phải mua”.
Tôi phát hiện ra, đàn ông dù tính cách khác nhau nhưng quan điểm củahọ đối với những tờ hóa đơn và chi tiêu của phụ nữ đều là cười khinh,thế nên đừng có thử phân tích hứng thú mua sắm với đàn ông, họ chỉ thích tìm những “hứng thú” tương tự trên giường mà thôi.
Lần thứ tư là vào một buổi sáng, tinh thần Lê Bằng không được tốt,anh nói với tôi, tối qua anh bị bóng đè, anh cảm nhận được có rất nhiềungười đi lại, còn có người thì thầm bên tai anh…
Tôi bình tĩnh giải thích rằng: “Hiện tượng bóng đè có căn cứ khoahọc, không phải do ma làm, mà là trạng thái tâm lý của con người. Banngày anh làm việc quá mệt, ban đêm mới xuất hiện ảo giác”.
Lê Bằng kiên quyết phủ nhận, không phải là khoa học.
Tôi lườm anh nói: “Xin lỗi, em là người theo chủ nghĩa vô thần”.
Mặt anh dài ra.
Đừng bao giờ nói chuyện khoa học với đàn ông, chắc chắn những ngườiđàn ông tin vào khoa học đều rất lý trí, khó đánh gục, chỉ có nhữngngười đàn ông mê tín một chút mới đáng yêu.
Lần thứ năm là vì công việc, dù chúng tôi đều đã hứa sẽ không đem chuyện cơ quan về nhà thảo luận.
Chuyện là thế này, sau khi Lê Bằng được thăng chức, Lưu Tranh Tranhtrở thành tổ trưởng mới của tổ A. Không ngờ, cô ta sau khi nắm quyềnhành trong tay, vẫn không biết tôn trọng lợi ích của người khác, ví dụnhư tôi. Lưu Tranh Tranh đã cướp phương án kế hoạch trong tay tôi đểtranh công với Lê Bằng, lấy mất phần lớn hoa hồng, còn tôi chỉ nhận được một chút tiền cho sự lao động vất vả của mình.
Lê Bằng giải thích, đắc tội với người khác sẽ phải trả giá, trước mắt chúng tôi vẫn không thể đắc tội với Lưu Tranh Tranh.
Tôi hiểu ý anh, nếu Lưu Tranh Tranh không biết mối quan hệ giữa chúng tôi, Lê Bằng có thể bảo vệ tôi một cách ngang nhiên, giúp tôi tranhgiành những lợi ích đáng có, chỉ tiếc rằng quân bài Lưu Tranh Tranh nắmtrong tay còn to hơn.
Chuyện này chứng minh cho chúng ta thấy, người nguy hiểm nhất khôngphải là ông chủ, mà là người biết rõ mọi thứ về bạn và lại trực tiếpquản lý bạn, không những quản được nhược điểm của bạn, mà còn quản đượclợi ích của bạn, có thể ăn ngấu nghiến bạn từ mọi phương diện.
Lần thứ sáu, là vào buổi sáng của một ngày, lúc đó đang là giờ caođiểm, tôi ngồi bên ghế lái phụ, nhìn thấy xe ô tô của chúng tôi chuẩn bị đụng vào đuôi xe khác, nên kêu to.
Lê Bằng quát tôi một câu: “Đừng có ồn ào”, sau đó đánh lái, vượt qua một cách thuận lợi.
Sau chuyện đó, anh hỏi tôi tại sao phụ nữ lại thích làm ầm ĩ trongkhi đàn ông đang lái xe, đồng thời hỏi tôi rằng có biết những lúc nhưvậy rất nguy hiểm không, rất dễ khiến đàn ông phân tâm, có khi vốn dĩkhông có chuyện gì, nhưng vì bị giật mình nên mất kiểm soát.
Tôi ấm ức kêu lên: “Đây là em đang lo lắng cho sự an toàn của chúng ta!”.
Sau đó tôi lại gào lên: “Tại sao những lúc anh nổi nóng với em, hễ mở miệng ra lại bắt đầu bằng câu “phụ nữ bọn em”?”.
Lần thứ bảy, ngày hôm đó, đã quá nửa đêm, Lê Bằng vẫn chưa về.
Tôi gọi điện hỏi, Lê Bằng ú ớ rằng anh uống say, có lẽ không lái được xe.
Tôi bảo anh tìm một nhà nghỉ gần đó ngủ tạm qua đêm, sau đó tắt máy, tâm trạng vô cùng tệ.
Ngày hôm sau, lại xảy ra chuyện tương tự.
Khi tôi gọi điện đến, đầu dây bên kia đang rất ồn ào, dường như córất nhiều nam nữ đang la hét, còn có một người hét lên: “Đàn bà cút đihết”, Lê Bằng cũng tiếp lời “Đàn bà phiền phức quá”.
Tôi tức đến nỗi mắt cay xè, nước mắt tuôn rơi, dập máy, tắt điệnthoại, đứng dậy, đi ra cửa, tắt chuông điện, khóa trái cửa, rồi rút luôn dây điện thoại bàn, dùng hành động thể hiện sự phản đối.
Buổi sáng hôm sau khi ra khỏi nhà, nhìn thấy Lê Bằng say rượu, người mềm nhũn, nằm trước cửa.
Mắt đỏ ngầu, anh ngẩng mặt nhìn tôi nói: “Bà xã, anh không vào được nhà”.
Sau một hồi im lặng, chúng tôi chẳng hẹn mà cùng nhau lên tiếng.
Tôi nói: “Em tưởng anh không muốn nhìn thấy em nữa”.
Anh nói: “Anh tưởng em không cần anh nữa”.
Sau khi tắm xong, Lê Bằng nằm trên giường, rất yếu ớt.
Chúng tôi thay nhau gọi điện đến công ty xin nghỉ, sau đó tôi cũngchui vào chăn, nằm cùng anh, vừa vuốt ve bờ vai anh, vừa hỏi, kẻ lôi anh đi uống rượu hai ngày nay là ai?
Anh nói là bạn đại học, rất lâu rồi họ mới gặp nhau, vừa hay có mộtngười mới ly hôn kéo bọn anh đi uống rượu giải sầu cùng anh ta, anh nàycòn thẳng thắn chia sẻ những điểm tốt khi ly hôn.
Chuyện muộn phiền nhất khi làm vợ người khác đó là ngoài những chuyện mắm muối tương cà người phụ nữ còn phải quan tâm đến gia cảnh của nhàchồng và các mối quan hệ xã hội của chồng. Mỗi ông chồng đều có đến mấyông bạn, mà theo lời các bà vợ thì đó đều là đám bạn đểu. Chồng thì chorằng, bạn bè mình không có vấn đề gì, còn vợ lại lo lắng rằng bạn bè sẽlàm hư chồng, thế nên rất nhiều cặp vợ chồng thường cãi nhau vì vấn đềkết bạn. Đáng ghét là, đàn ông không biết phân biệt tầm quan trọng củavợ và bạn bè, còn các bà vợ cũng rất khó kiềm chế mức độ can thiệp củamình. Các ông chồng rất coi trọng nghĩa khí và tự do, còn các bà vợ lạicoi trọng cảm giác an toàn và ổn định.
Tôi biết, lúc này nếu tôi nói: “Anh có thể đừng qua lại với nhữngngười này nữa không”, chắc chắn Lê Bằng sẽ bất bình, có thể anh khôngthể hiện ra, nhưng trong lòng sẽ xuất hiện cảm giác bài xích vì bị quảnthúc.
Vì vậy tôi nói: “Anh có thể hứa với em, sau này sẽ không về nhà lúc quá nửa đêm như vậy được không?”
Anh gật đầu.
Tôi lại nói: “Hôn nhân mỗi năm đều như một ngưỡng cửa, nếu bước quađược, vợ chồng sẽ học được nhiều đạo lý để sống tiếp với nhau. Nếu không bước qua được, sẽ làm lỡ dở duyên phận với nhau. Bạn học của anh ly hôn đó là điều không may với anh ta và vợ, không có nghĩa chúng ta cũngvậy”.
Lê Bằng cười, hôn tôi, nói: “Anh là anh, còn cậu ta là cậu ta, anh hứa sau này sẽ hạn chế gặp gỡ cậu ta”.
Mặc dù là lời hứa suông, nhưng tôi vẫn hy vọng anh nói được sẽ làm được.
Những lúc như thế này, phụ nữ không được ép buộc đàn ông quá mức, bởi họ có những lúc giống như những đứa trẻ ngỗ ngược, luôn có tâm lý càngbị ngăn cấm càng cố phải làm cho được.
Lần thứ tám, Lê Bằng lại làm vỡ cốc nước của tôi, đây đã là lần thứ ba.
Tôi từng nói với anh, đừng có động đến cốc của tôi, nhưng Lê Bằnglười biếng vẫn cứ quen uống cạn nước trong cốc của tôi, nhân tiện đánhvỡ luôn cốc.
Mỗi lần anh đều nói, anh không cố ý, nhưng tôi đã mất hết kiên nhẫn.
Tôi nói: “Đây là quà tặng của bạn em, lại bị anh làm vỡ, sau này anh có thể tự dùng cốc của mình được không!”.
Lê Bằng nhạy cảm hỏi luôn: “Bạn tặng? Đàn ông hay đàn bà?”.
Tôi nói: “Bạn học đại học, đàn ông, thì sao nào?”.
Lê Bằng xị mặt ra nói, anh vừa đọc được một câu trong sách của HòaMục: “Phụ nữ là nước, đàn ông là bình chứa”, sau đó chất vấn tôi có phải người bạn đó có ý gì với tôi không.
Tôi dở khóc dở cười nói với anh rằng, người ta đã có vợ.
Anh nói: “Kết hôn rồi cũng có thể ngoại tình, ngoại tình là chuyện những người đã kết hôn vướng phải”.
Tính ngang ngược của anh, khiến tôi nổi cáu, chúng tôi lại bùng nổ chiến tranh.
Lần thứ chín, không chỉ trong lần cãi nhau thứ chín này tôi nhặt được tất bẩn của Lê Bằng ở những chỗ không ngờ đến, tôi cầm đến trước mặtanh, nói với anh, đừng vứt tất lung tung.
Anh cười lạnh lùng, đưa tôi đi xem cống thoát nước trong nhà tắm và đống tóc rụng nằm bên cạnh.
Anh nói: “Anh cũng đã nói với em nhiều lần, em tắm xong phải vệ sinh cống thoát nước rồi cơ mà”.
Tôi nói: “Em dọn rồi còn gì, em đã nhặt hết tóc để sang một bên rồi đó thôi”.
Anh không tin mà hỏi lại tôi: “Vậy tại sao không tiện tay vứt vào sọt rác?”
Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của anh, nhìn vào sọt rác cách đó khôngxa nói: “Vì anh sẽ giúp em vứt nó đi”. Sau đó tôi hỏi lại anh: “Vậy tạisao lần nào anh cũng vứt tất lung tung? Tất của anh chẳng bao giờ tìmđược một đôi giống nhau!”.
Anh nói: “Dù sao thì em cũng tìm được mà”.
Tôi còn nhớ có một bài văn viết rằng, phụ nữ tỉ mỉ hơn đàn ông, cóthể nhìn thấy những chi tiết mà đàn ông bỏ qua, là bởi vì nhãn cầu củaphụ nữ có nhiều hơn rất nhiều những những tổ hợp tế bào dài, nhỏ, têngọi khoa học là gì tôi đã quên, tôi chỉ nhớ các nhà khoa học phân tíchrằng, những vật chất đó là thứ quan trọng giúp cho nhãn cầu chú ý đếntiểu tiết. Thế nên, phụ nữ luôn dễ dàng nhìn thấy bụi ứ trong ngócngách, chứ không phải vì đàn ông quá cẩu thả.
Nhưng nực cười là, có những người đàn ông luôn nhìn thấy những tiểu tiết mà phụ nữ muốn họ bỏ qua.
Chuyện này cho chúng ta thấy rằng, trong hôn nhân, chúng ta đều hìnhthành sự dựa dẫm lẫn nhau, “dù sao anh ấy/ cô ấy cũng sẽ làm”, câu nóinày trở thành cái cớ để chúng ta đùn đẩy trách nhiệm, xem ra tất cảchúng ta đều ngang bướng. Nhưng trên thực tế, chúng ta đã bắt đầu hòanhập với thói quen trong cuộc sống của đối phương.
Lần thứ mười, nguyên nhân xuất phát từ việc tôi ngủ gật trong khi LêBằng tiến hành “hỏi thăm” thường lệ với cơ thể tôi, lòng tự tôn của LêBằng bị tổn thương, anh xị mặt với tôi cả ngày, đồng thời trách móc rằng tôi không tôn trọng anh.
Tôi hỏi lại anh: “Nếu như tối qua em từ chối anh, anh có thất vọng không?”.
Anh gật đầu, tôi lại hỏi: “Vây nếu như em từ chối rồi, anh làm thế nào?”.
Anh nói: “Nhịn”.
Có một chuyên gia về giới tính đã liệt kê ra hai mươi hai nguyên nhân khiến quan hệ nam nữ đổ vỡ, trong đó có một nguyên nhân là do phụ nữ từ chối nhu cầu của đàn ông. Nhưng tôi không nói điều này với Lê Bằng.
Tôi nhún vai nói: “Bởi vì em không nỡ nhìn thấy anh thất vọng, nênmới đồng ý. Anh không biết tối qua em mệt thế nào đâu, buổi sáng phảidọn dẹp nhà cửa, buổi chiều đi thăm bố mẹ anh, buổi tối lại đi siêu thịmua đồ, hơn nữa “cái đó” lại sắp đến, nên làm bất cứ việc gì cũng khôngtập trung được như bình thường, nhưng em vẫn nghĩ đến anh…”.
Tôi phải để Lê Bằng biết rằng, trong lúc sex mà ngủ thiếp đi thìkhông phải là điều tôi muốn, mà là sức chịu đựng của cơ thể có hạn. Mặcdù tôi không vượt qua được sức chịu đựng của cơ thể, nhưng trong tim tôi vẫn có anh, anh luôn ở vị trí số một.
Hôm đó sau khi ăn bữa tối, Lê Bằng đi rửa bát dưới sự giám sát củatôi. Nhưng không lâu sau, một tiếng vỡ giòn tan vang lên, đó là tiếngđĩa rơi xuống nền nhà.
Sức chịu đựng của tôi không còn nữa: “Anh không thích rửa bát đến thế à? Anh không rửa bát thì mai lấy gì mà ăn?”.
Anh nói: “Vậy em cũng không biết rửa à?”.
Tôi nói: “Em làm hết mọi việc, vậy anh làm gì? Anh định làm con lợn lười à!”.
Anh ngừng lại một lúc, kìm nén tức giận đến mức đỏ hết cổ, sau đó nói: “Anh làm thịt em!”.
Tôi bật cười thành tiếng nói: “Sau này ngày nào anh rửa bát, hôm đó mới được “hỏi thăm” em, anh tự tính đi”.
Ngày hôm sau, Lê Bằng tự động xung phong làm máy rửa bát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.