Chương trước
Chương sau
Sau chuyện đó, Lưu Ngọc Đình không còn xuất hiện trong điện thoại của Lê Bằng, nhưng những câu chuyện xoay quanh “bạn gái cũ†vẫn chưa kếtthúc. Không phải vì tôi hay nhắc đến, mà là bởi từ “bạn gái cũ” quá dễdùng, đúng là thành vì nó mà bại cũng vì nó.
Mỗi người đều có nhược điểm và tử huyệt, đánh trúng nhược điểm đồngnghĩa với nắm trúng điểm yếu của đối phương. Còn nếu tóm được tử huyệt,đồng nghĩa với việc chạm được đến giới hạn cuối cùng, khiến đối phươngphải bộc phát. Tôi chỉ có thể nói rằng, nếu như tử huyệt của đàn ông làxe cộ, sĩ diện, cắm sừng, vậy thì “bạn gái cũ” chính là nhược điểm củahọ.
Lê Bằng từng hỏi tôi vài lần về anh chàng hướng dẫn viên du lịch ởVân Nam – A Mông, nhưng tôi không thể không khẳng định rằng, trình độnói cạnh khóe của anh chẳng ra sao cả.
Lúc chúng tôi cùng nhau xem chương trình du lịch, đang chiếu về LệGiang, Lê Bằng hỏi tôi một câu hỏi rất kỳ lạ: “Chẳng phải em từng tớiđó, cái anh chàng A Mông đó từng đưa em đi chơi rồi mà, còn xem làm gì”.
Tôi không trả lời, anh nhìn tôi một cái, dùng cùi chỏ huých huých tôi: “Anh đang hỏi em đấy”.
Tôi đáp: “Ồ, chơi vui lắm, xem chương trình này để ôn lại kỷ niệm”.
Miumiu gọi điện đến, tôi lánh sang một bên nói chuyện, nghe cô ấy kểxem gần đây có chuyện tình nào mới không. Lúc quay trở lại, Lê Bằng hỏitôi ai gọi đến.
Tôi nói: “Là Miumiu, muộn thế này rồi còn có thể là ai khác cơ chứ”.
“Vậy tại sao em phải nghe điện thoại sau lưng anh?”
“Em sợ làm ảnh hưởng đến anh, điện thoại của em cách âm không tốt, không phải là anh không biết điều này.”
“Vậy tại sao trước kia khi nghe điện thoại của cô ấy em không nghe sau lưng anh?”
Tôi lườm anh một cái, nói: “Thế anh nghĩ là ai gọi đến?”.
“Không phải là bạn trai cũ của em đấy chứ?”
“Ồ… Vậy bao nhiêu lần anh nói chuyện sau lưng em đều là bạn gái cũ gọi đến à?”
Lê Bằng không nói gì.
Sau chuyện điện thoại lần này, mỗi lần Lê Bằng gây sự với tôi, tôiđều nhân lúc anh không ngờ tới mà nói rằng: “Ài, đám bạn gái cũ củaanh…”.
“Bạn gái cũ” là cấm địa đầy rẫy bom mìn ngăn cách giữa đàn ông và phụ nữ, đàn ông sợ giẫm phải, bởi một khi nhận được câu: “Anh nói đi, emđảm bảo sẽ không để bụng đâu”, thì lập tức sẽ họ rơi vào trạng thái lolắng không yên. Đàn ông cho rằng câu mà phụ nữ đảm bảo “không bao giờnhắc đến nữa” đồng nghĩa với việc trong tương lai những chuyện cũ sẽđược nhắc đi nhắc lại vô số lần. Họ nghĩ về phụ nữ như vậy nhưng đâu cótự nhìn lại chính mình, chính họ cũng rất thích lật lại chuyện cũ.
Nếu tất cả mọi người đều thích kể lể chuyện cũ, thì vấn đề quan trọng là phải xem xem ai kể lại gay cấn hơn.
Miumiu dạy tôi một cách: “Lừa dối”.
Cô ấy cho rằng, trong lòng đàn ông lúc nào cũng có điều khuất tất,cho dù chưa từng làm gì có lỗi thì cũng vẫn có thứ khiến họ hổ thẹn, đây vốn là bản chất của họ. Gặp phải những người đàn ông sống không thẹnvới lòng thì dù có truy tìm cách mấy cũng không thể thu được kết quả,nhưng đổi lại phụ nữ sẽ vì đó mà cực kỳ yên lòng. Còn gặp phải nhữngngười đàn ông trong lòng có điều khuất tất, sẽ bắt bẻ được nhiều điều,lúc đó, phụ nữ ngoài việc quăng lưới để bắt mẻ cá lớn thì cũng nên giữvững lòng độ lượng của mình. Bởi không ít phụ nữ sau khi thu được kếtquả vì quá sốc mà làm ầm ĩ lên, một h đòi chia tay, nguyên nhân đềugiống nhau, tất cả chỉ bởi hai chữ “lừa dối”.
Đàn bà không chịu được đàn ông lừa dối, đàn ông cũng không chịu đượccảnh bị đàn bà dối lừa, nghe nói bình quân mỗi ngày con người nói dốisáu lần, số lần bị lừa dối khoảng mấy chục lần, cũng có thể nói mỗingười đều chuẩn bị sẵn tinh thần đi lừa người khác và bị người khác lừabất cứ lúc nào, số lần lừa dối còn nhiều hơn số lần ăn cơm, đúng làchuyện cơm bữa.
Nhưng tất cả mọi người đều không thể quen với chuyện giống như cơmbữa đó, thậm chí hết một đời cũng không thể quen, tuy vậy lại rất ítngười nói: “Tôi không muốn lừa gạt người khác nữa”, mà đa phần đều nói:“Đừng có lừa tôi nữa”. Từ đó có thể thấy, cái mà mọi người để ý là “bịlừa”.
Sau khi Miumiu đề nghị tôi hãy thử chiêu “lừa dối”, tôi vẫn chưa cócơ hội thử, mà cũng lười không muốn thử, tôi luôn cho rằng đó là cấmđịa, giống như chiếc hộp của Pandora, có nên mở nó ra hay không là dobạn quyết định, còn sau khi mở ra rồi thứ xấu xa quỷ quái gì sẽ xuấthiện thì đó lại là chuyện của ông trời.
Khi phong ba bão táp mang tên “bạn gái cũ” lắng xuống vài ngày, tầnsuất Lê Bằng về nhà muộn ngày một tăng. Tôi biết, anh thường xuyên phảira ngoài tiếp khách cùng Trương Mai, nhưng có phải lần nào về muộn cũnglà đi tiếp khách hay không thì tôi không dám chắc.
Tôi hỏi Miumiu như vậy là sao, Miumiu nói, tôi đã bắt đầu không tin tưởng vào Lê Bằng.
Tôi nói: “Vậy cậu tin tưởng một trăm phần trăm vào những anh bạn trai trước kia của cậu à?”.
Cô ấy đáp: “Không, đối với đàn ông, tuyệt đối không được yên tâm hoàn toàn”.
Tôi hoàn toàn tán đồng.
Hôm đó, Lê Bằng lại về nhà trong trạng tháiay mềm, ngã gục trên sofa, mặt đỏ tưng bừng, vẻ mặt ngô nghê, miệng ngâm nga giai điệu lạc điệucủa một bài hát không rõ tên. Tôi tiến lại gần nghe, hình như đang hátcái gì đại loại như: “Văng tục một câu, tất cả là tại cô, vì cô nên tôimới phải vào tù…”.
“Đại Mao, đây là bài hát gì vậy?”
Sau khi cười ngô nghê, anh nói: “Bài hát lang thang, bài hát của những kẻ lang bạt”.
“Anh không phải là kẻ lang bạt, anh đã có vợ, nơi vợ anh đang ở là nhà của anh.”
Anh lắc đầu nói: “Nơi ở của kẻ lang bạt ở khắp mọi nơi, chỗ nào mà chẳng là nhà!”.
“Ồ, vậy à? Thế hôm nay anh chơi trò gì ở KTV?”
“Vui lắm… Không đúng, làm sao em biết anh đến đó? Anh đâu có đi…”
“Anh vừa nói đây thôi, anh còn nói ở đó có rất nhiều gái đẹp.”
Sau một hồi im lặng, anh nói: “Làm gì có, trong mắt anh làm gì có gái đẹp, chỉ có vợ anh thôi!”.
Lê Bằng dường như bắt đầu tỉnh táo, nhưng tôi cũng có được điều mình muốn.
Tôi nói: “Thật không, nhưng bạn em vừa gọi điện, nói là nhìn thấyanh, còn nói anh không giống như đang đi bàn chuyện làm ăn, mà giống như đi giải sầu”.
Sau đó tôi đứng dậy, đứng từ trên cao nhìn thẳng vào anh: “Anh tự nghĩ kỹ đi, tối nay anh ngủ ngoài sofa”.
Tôi đi vào phòng ngủ, Lê Bằng lẽo đẽo theo vào, dọc đường giải thích: “Bạn em hiểu nhầm anh rồi, hôm nay anh đi liên hoan cùng đám bạn đạihọc… Họ chơi vui quá, anh cũng không thể không tham dự”.
Tôi “ồ” lên một tiếng nói: “Nếu đều là bạn học đại học, thì tại sao lại không thể nói với em? Chắc có cả phụ nữ chứ gì?”.
Anh ngơ ngác, tôi lập tức hỏi tiếp: “Còn cả cô bạn gái cũ thời đại học nữa chứ?”.
Anh lại ngơ ngác, chắc đã bị tôi đoán trúng…
Tôi vỗ vào gương mặt đỏ ửng của anh nói: “Không sao, không sao, nếuđã là bạn gái cũ, thì đó là chuyện trước kia, em không để ý đâu, anh đitắm rồi vào ngủ đi”.
“Ngược(*)” một chút sẽ khiến tình cảm thêm đậm đà, nhưng nếu “ngược”quá nhiều sẽ có nguy cơ tự gây tổn thương cho bản thân. Những cuốn tiểuthuyết hay thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những tình huống như vậy, để làmtăng thêm dư vị ngọt ngào cho câu chuyện. Nếu là kết thúc có hậu, thìtrước khi chuyện kết thúc, chắc chắn tình huống “ngược” sẽ được đẩy lênđến cao trào, còn nếu là kết thúc bi thương, thì sẽ tranh thủ lúc bạnkhông chú ý mà “ngược” chết bạn mới thôi.
(*) Dằn vặt.
Đối với đàn ông cũng vậy, nên cho anh ta một lời cảnh cáo, sau đótặng chút ngọt ngào, rồi đòi mình một chút lãi, đừng cho rằng kết hônrồi thì không cần phải cảnh giác, nhổ lông nách, cạy móng chân, ngoáymũi, xì hơi đều không cần phải né tránh, cũng đừng cho rằng kết hôn rồicó nghĩa là anh ta sẽ yêu thương bạn cho đến khi đầu bạc răng long, ngay cả chính bạn cũng không dám bảo đảm rằng sẽ yêu anh ta một vạn năm, thì dựa vào cái gì mà bắt anh ta đảm bảo.
Một trong những câu hỏi mà đàn ông sợ bị hỏi nhất đó là: “Anh có yêu em không? Yêu nhiều đến mức nào?”.
Yêu, không nhất thiết phải nói ra miệng, khi anh ta lo lắng về cảmnhận của bạn, đó là yêu, khi anh ta sợ bạn phát hiện ra bí mật của anhta, đó là yêu, khi anh ta đuổi theo bạn để giải thích, đó là yêu.
Nhưng đáng giận là lúc tôi tự nhủ với mình rằng: “Trong lòng Lê Bằngchỉ có tôi”, thì ngay hôm sau tới công ty, lại nhìn thấy Trương Mai cười tươi như hoa đào, cô ta giọng khản đặc hát bài hát Má lúm đồng tiền một cách lẳng lơ, còn nói với một đồng nghiệp rằng tối qua cô ta hát liềnmột lúc ba bài hát, hát nhiều đến mức cổ họng đau rát.
Đồng nghiệp đó hỏi cô ta đi cùng với ai, Trương Mai nói nhỏ rằng: “Đi cùng Lê tổng, cậu đừng nói cho ai biết, tôi chỉ nói với mình cậu thôi”.
Trong nháy mắt, đồng nghiệp đó đã đi loan tin cho người khác, hơn nữa còn nói với những ba người.
Khi tin đó được truyền đến tai tôi, tôi cười lạnh lùng, cố kìm chế để không nhắn một tin tra hỏi Lê Bằng, mà nhắm mắt, tĩnh tâm để xâu chuỗilại toàn bộ sự việc.
Nếu như tối qua đúng là Lê Bằng và Trương Mai ở cùng nhau, thì đó làmột cuộc tụ họp có liên quan đến làm ăn buôn bán, Lê Bằng sẽ không nóilà liên hoan lớp đại học, bởi chỉ cần là chuyện liên quan đến làm ăn,tôi sẽ không bao giờ tiếp tục truy hỏi. Hon nữa, Lê Bằng là người thôngminh, làm sao có thể thích được cô nàng Trương Mai mồm quang quác lạingang ngược, tàn ác kia chứ.
Nghĩ vậy, trong lòng tôi đột nhiên thấy thanh thản hơn.
Buổi tối khi về nhà, tôi không hề nhắc nửa chữ về vấn đề này, mãi đến khi ăn cơm, Lê Bằng ăn rất ngon lành, tôi mới nói: “Hôm nay Trương Mainói với em một chuyện, có liên quan đến anh”.
Lê Bằng dừng đũ tập trung sự chú ý.
Tôi nói: “Cô ta nói rằng hôm qua cô ta đi hát… cùng anh”.
Tôi cố làm ra vẻ rất do dự, như đang chọn câu từ để nói. Quả nhiên tôi đã thành công trong việc khiến Lê Bằng phải căng thẳng.
Anh buông đũa, gương mặt rất thành khẩn nói với tôi rằng: “Không có chuyện đó, cô ta nói dối”.
Tôi chớp mắt: “Ừ, em cũng có cảm giác cô ta đang nói dối”.
Anh nói: “Người đàn bà này nên ít để ý thì tốt hơn, cô ta lắm chuyện quá”.
Tôi nói: “Nếu để thế này sẽ có ảnh hưởng không tốt tới danh dự của anh ở công ty”.
Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Anh sẽ để cho cấp trên của cô ta tìm cơ hộicảnh cáo cô ta, nếu còn có lần nữa, đành phải đuổi cô ta thôi”.
Tôi cười: “Đừng giận, công ty phần lớn đều là phụ nữ, nhiều phụ nữ lắm thị phi là không thể tránh khỏi”.
Nếu như bạn thật lòng để ý, thì đừng để người ta biết bạn để ý đếnđiều đó, ghen tuông chỉ là phản xạ có điều kiện của phụ nữ, giống nhưđàn ông thì đều háo sắc vậy. Nhưng trong khi đàn ông đang giải thích thì lòng vị tha của những người phụ nữ hay ghen chỉ to bằng cái lỗ kim màthôi. Phụ nữ đừng hy vọng có thể giải thích rằng, họ ghen tuông tất cảchỉ vì tình yêu, vì tôi yêu anh nên mói ghen. Bởi đàn ông cho rằng những chuyện nhỏ như thế này không đáng để nhắc tới, thậm chí họ không hiểuđược rằng tại sao phụ nữ lại đem mọi chuyện ra đánh đồng với một chữ“yêu”. Ngược lại, lương tâm của đàn ông sẽ cảm thấy bất an trước sự rộng lượng của phụ nữ, rồi từ đó có những hành động thể hiện sự bù đắp.
Tôi đem chuyện này kể cho Miumiu, Miumiu cho rằng tôi đang như con hổ biết cười, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Tôi hỏi lại nếu là cô ấy, cô ấy sẽ xử lý thế nào.
Thế là Miumiu lại kể cho tôi nghe vụ cãi vã giữa cô ấy và anh chàngbạn trai trước. Anh chàng đó tên là Tiểu An, anh ta thường hay tụ tậpcùng những ông bạn rượu khác, mỗi lần về muộn là khắp người toàn mùirượu và mùi nước hoa phụ nữ. Hỏi đến mùi nước hoa, có đánh chết Tiểu Ancũng không thừa nhận, đều nói là mùi nước hoa đàn ông trên người củanhững ông bạn vàng.
Những người đàn ông ít tiếp xúc với nước hoa đều không biết, nước hoa được tách riêng thành hai loại, loại dành cho đàn ông và dành cho phụnữ, công thức của chúng cũng không giống nhau. Nước hoa của phụ nữ là để cho đàn ông ngửi, có thể kích thích hoocmon của đàn ông, và ngược lại.Thế nên rất nhiều phụ nữ nam tính sẽ lựa chọn sử dùng nước hoa của đànông, nguyên nhân xuất phát từ việc nó càng khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ.
Miumiu nhấn mạnh với tôi rằng, cô ấy chắc chắn mùi nước hoa trên người Tiểu An là của phụ nữ.
Tôi tin vào sự chắc chắn của Miumiu, sau đó tôi hỏi cô ấy đã vạch trần chuyện đó như thếnào.
Hôm “Lật ngửa ván bài”, cô ấy dùng điện thoại cố định gọi cho mộtngười bạn của Tiểu An, hỏi xem tối hôm trước có phải họ cùng nhau tụ tập không, người bạn đó lập tức nói “đúng vậy”, còn miêu tả lại tình hìnhlúc đó một cách sinh động. Gác máy chưa đến nửa phút, người bạn đó đãgọi điện cho Tiểu An ngay trước mặt Miumiu. Tiểu An do dự một chút,nhưng bị Miumiu cướp lấy điện thoại nhấn nút nghe. Người bạn kia nhanhmiệng nói: “Tiểu An, bạn gái cậu gọi điện hỏi tung tích của cậu tối qua, tôi thu dọn giúp cậu rồi đấy nhé, cứ nói là chúng ta ở cùng nhau…”. Anh chàng kia chưa nói hết lòi, Miumiu đã cúp máy.
Vài ngày sau, cô ấy và Tiểu An chia tay.
Tôi hỏi Miumiu: “Bị vạch mặt như vậy, hậu quả chắc chắn là phải chia tay, cậu không nghĩ tới điều đó sao?”.
Cô ấy nói: “Sao lại không nghĩ đến, vì tớ không thể chịu đựng thêmđược nữa nên mới chia tay, nhưng nhất định phải vạch trần bộ mặt thậtcủa anh ta. Cậu không biết anh ta giỏi chối bỏ trách nhiệm thế nào đâu,trước kia anh ta có chối thế nào thì tớ cũng nhịn, nhưng trách nhiệmtrong việc chia tay thì không thể chối”.
Tôi chợt hiểu ra, đàn ông thật sĩ diện, nhưng đối với những kẻ khôngđáng để lưu luyến thì cũng không cần phải giữ thể diện cho anh ta.
Một thời gian sau, Trương Mai đưa đơn xin từ chức, không biết cô tabị ép nghỉ việc thế nào, tôi không hỏi nguyên nhân, ngay cả lần cuối tôi cũng không thèm nhìn cô ta.
Cùng hôm đó, Miumiu đưa tôi đi siêu thị mua thuốc bổ, tôi nhìn qua một lượt tiện thế mua cho Lê Bằng một lọ Kangaroo Essermce.
Thứ mà tôi quan tâm là tác dụng của nó đối với việc: “Giảm căng thẳng mệt mỏi, bổ sung tinh lực”, nhưng Lê Bằng lại chỉ để ý đến chữ “tinh”,còn hỏi tôi rằng có phải anh có điểm nào khiến tôi không vừa ý?
Tôi nói: “Thôi, vậy anh đừng có uống nữa”.
Lê Bằng nhất quyết đòi uống, còn hắng giọng tối nay sẽ tìm tôi để thử tác dụng của thuốc.
Thử cái con khỉ, hôm nay tôi đang dính đèn đỏ, anh sẽ biết ngay thôi.
Không biết là do hiệu quả của thuốc hay do tâm lý không chịu thua của Lê Bằng, ngày hôm sau, anh dậy rất sớm, đi làm với tinh thần phấn chấn.
Lúc chúng tôi gặp nhau ở công ty, mặt mày anh rạng rỡ, cố ý nói trước mặt các đồng nghiệp khác: “Vi Nhược, côdọn dẹp bàn làm việc hộ tôi”.
Tôi đáp lại một câu, rồi ngoan ngoãn đi vào, trong lòng thầm nghĩ, là tôi đang giữ sĩ diện cho anh đấy nhé.
Nhưng tôi nghĩ, nếu như Lê Bằng cảm nhận được việc sắp diễn ra, anh sẽ không gọi tôi vào.
Hãy xem xem tôi phát hiện được gì trong đống tài liệu của anh, mộtbông hoa hồng, màu đỏ tươi, giống như những lần trước, lâu lắm rồi không thấy, hôm nay nó lại xuất hiện.
Chẳng lẽ, người tặng hoa không phải là Trương Mai?
Đáng ghét là, nếu không dùng biện pháp loại trừ để gạt bỏ cô ta, cólẽ tôi vĩnh viễn không biết được rằng người tặng hoa không phải là côta. Nghĩ kỹ lại thì việc ngấm ngầm tặng hoa cũng không hề giống tácphong của Trương Mai.
Vậy rốt cuộc là ai?
Ngày hôm sau, công ty xảy ra biến động lớn.
Phạm Dung nộp đơn từ chức, đồng thời được phê duyệt, trong vòng mộttuần phải bàn giao lại tất cả mọi việc có liên quan cho tổ trưởng mới,một tuần sau chính thức nghỉ việc.
Phạm Dung bận rộn cả một ngày, lúc sắp hết giờ làm cô ta hẹn tôi cùng đi ăn.
Tôi rất kinh ngạc, bởi quan hệ giữa tôi và cô ta chỉ dừng lại ở mứcxã giao bình thường, bình thường đến không còn bình thường hơn được nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ có ngày cùng ngồi xuống, trútbầu tâm sự với nhau.
Một tay Phạm Dung bấm vào huyệt thái dương, một tay cầm cốc, cười nhìn tôi.
Phạm Dung thay đổi rất nhiều, không phải thay đổi về cách ăn mặc hayngũ quan, mà thay đổi về khí chất, lúc này tôi cảm thấy như cô ta đangđắm chìm trong biển tình.
Tôi hỏi Phạm Dung tại sao đột nhiên lại thôi việc, tại sao lại từ bỏcơ hội thăng chức có thể đến rất nhanh sau đó, và tại sao lại đột nhiênnhư biến thành một người khác.
Phạm Dung rút trong túi ra một cuốn sách, đưa cho tôi, tôi vừa nhìn,hóa ra là sách mới của Trâu Chi Minh, đó là một cuốn sách tâm lý nam nữ, cuốn sách này được anh ta viết sau khi thu thập được những cảm nhậnkhác nhau của phụ nữ khi yêu, và quan niệm của họ về hôn nhân.
Phạm Dung nói, từ khi Trâu Chi Minh quyết định viết cuốn sách này,anh ta càng hiểu cho cô ấy hơn, anh ta đã biết cách đứng từ góc độ củacô ấy để suy nghĩ vấn đề, họ tìm lại được cảm giác trước kia, cảm giácnhư càng ngâm càng ngấm, một lần nữa cô ấy tìm lại được cảm giác yêuđương.
Tôi nói: “Như thế cũng không cần phải từ chức”.
Phạm Dung nói: “Nhược Nhược, cô không phải là tôi, cô không hiểu được cách nghĩ của tôi. Tôi dồn hết sức lực cho công việc từ nhiều năm nay,không ngoài mục đích tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Từ trước đếngiờ, chồng tôi kiếm tiền không nhiều bằng tôi, áp lực của tôi quả thựcrất lớn, tôi không dám sinh con, bởi tôi sợ không nuôi nổi, nhưng vẫnphải tiêu tiền để làm đẹp, vì công việc cần vậy. Trước kia tôi thườngxuyên trách móc anh ấy vô dụng, không có lòng yêu nghề, sau đó mói pháthiện ra rằng, hóa ra anh ấy không phải không có tài năng, mà chỉ làkhông có cơ hội. Giờ anh ấy đã có cơ hội, cuốn sách này bán rất chạy,cái tên “Hòa Mục” cũng đã có tiếng vang, anh ấy có nhiều cơ hội đối mặtvới truyền thông hơn… Thế nên, với tư cách là một người vợ, tôi muốn giũ bỏ gánh nặng nhiều năm bàn giao lại cho anh ấy, điều đó không chỉ bởitôi tin tưởng anh ấy, mà còn vì tôi yêu anh ấy. Tôi muốn ở nhà tĩnhdưỡng một thời gian, sau đó chúng tôi sẽ sinh một đứa con, tôi sẽ chuyên tâm vào việc dạy dỗ nó, còn gánh nặng kinh tế gia đình tôi giao lại cho anh ấy, chỉ đơn giản vậy thôi”.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Những lời nói đơn giản của Phạm Dung lại truyền tải được rất nhiều ý nghĩa không đơn giản.
Tôi nói: “Từ bỏ sự nghiệp hiện có, cô không thấy hối hận sao?”.
Phạm Dung nói: “Nhược Nhược, nếu là cô, cô có hối hận không?”.
Tôi lắc đầu nói: “Tôi không phải là cô, tôi cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này”.
Phạm Dung nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cô thử nghĩ đi, nghĩ cho thật kỹ… Cô là người có năng lực, cô rất thông minh, lại tài giỏi, sự nghiệptrong tương lai không chỉ dừng tại đây. Đến lúc đó, cô sẽ chọn tiếp tụcdấn thân vào công việc, hay giống như tôi quay về chăm lo cho giađình?”.
Tôi nói: “Gia đình và sự nghiệp, tôi sẽ cố gắng vẹn toàn cả hai”.
Phạm Dung cười nói: “Khi cô lên đến được vị trí như tôi bây giờ cô sẽ hiểu. Khi sự nghiệp của cô có chỗ đứng nhất định, thì công việc và giađình không thể vẹn toàn nữa, nếu cô muốn cả hai, cuối cùng chỉ khiến tất cả rối ren lên”.
Tôi hỏi: “Bởi vì cả hai đều không thể vẹn toàn, nên cô chấp nhận từ bỏ sự nghiệp chọn lấy gia đình?”.
Phạm Dung nói: “Đúng, mà cũng không đúng. Tôi làm thế này, là vì tôinghĩ đến trước kia… Trước kia, vì phải nỗ lực trong công việc, tôi bỏ bê gia đình, mối quan hệ của hai chúng tôi ngày một tệ hơn. Vài năm trởlại đây, tôi rất hối hận, nhưng không biết dùng cách nào cứu vãn. Giờ có cơ hội cứu vãn, tại sao tôi lại không thể từ bỏ một số yếu tố vật chấtbên ngoài, để đổi lấy tình yêu và một người đàn ông sẽ đi cùng tôi đếnhết cuộc đời? Nhược Nhược, vấn đề hiện tại của tôi, có lẽ cô sẽ phải đối mặt trong tương lai, đến lúc đó cô cũng sẽ khổ tâm như tôi đã từng vậy, nhưng tôi hy vọng cuối cùng cô sẽ tìm được đáp án đúng đắn, ít nhất làsự lựa chọn mà cô cho là chính xác nhất, chỉ cần cô không hối hận, thìlựa chọn đó là chính xác”.
Câu hỏi của Phạm Dung tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng dường như tôi nhìn thấy được những khó khăn mà cô ấy từng phải đối mặt.
Về đến nhà, tôi và Lê Bằng cùng nằm trên giường, bàn về tương lai của chúng tôi, và một số chủ đề nhạt nhẽo khác. Sau khi kết hôn, chủ đề nói chuyện giữa đàn ông và phụ nữ thường rất nhạt nhẽo, tất nhiên, trướckhi kết hôn cũng vậy cả thôi.
Tôi kể những suy nghĩ của Phạm Dung cho Lê Bằng nghe, anh nói, anhcũng rất kinh ngạc, anh luôn cho rằng Phạm Dung sẽ là cánh tay đắc lựccho anh, và cũng là chủ quản xứng đáng nhất của công ty.
Tôi hỏi: “Vậy anh nói thử xem, anh có đồng ý với việc cô ấy bỏ công ty hay không?”.
Lê Bằng nghiêng mặt nhìn tôi: “Nếu đứng ở lập trường của người quảnlý, anh không đồng ý, nhưng nếu đứng ở lập trường của đàn ông thì…”.
Tôi cau mày: “Có phải đàn ông đều cho rằng, phụ nữ cố gắng trong công việc và tranh giành giang sơn với các anh là chuyện rất đáng ghét? Haycác anh cho rằng, phụ nữ vốn dĩ phải ở nhà phò tá chồng, dạy bảo con vàkhông nên quan tâm đến chuyện bên ngoài?”.
Anh lẩm bẩm: “Em đừng nhạy cảm thế chứ!”.
Tôi nói: “Không phải em nhạy cảm, mà là đàn ông các anh quá ghê gớm.Trâu Chi Minh có thể đứng ở góc độ của phụ nữ để viết một cuốn sách tìmhiểu về phụ nữ, vậy thì tại sao lúc này lại không ngăn cản Phạm Dung, cổ vũ cô ấy phát triển lên cao nữa. Nói cho cùng, người đàn ông dù có hiểu phụ nữ đến đâu, thì hành vi của họ vẫn cứ là hành vi đặc trưng của đànông, không thể trờ thành bạn của phụ nữ được”.
Lê Bằng liếc tôi một cái nói: “Bà xã đại nhân ơi, em sắc bén như vậy, anh không biết phải tranh luận với em thế nào”.
Tôi ngừng lại, nói: “Nếu như… em nói là nếu như. Nếu như trong tươnglai em cũng giống như Phạm Dung, sự nghiệp và gia đình không thể cùnglúc làm tốt cả hai, anh sẽ thế nào? Sẽ khuyên em từ bỏ sự nghiệp haylà…”.
Lê Bằng nói xen vào: “Anh sẽ chọn cách sinh con thay em”.
Tôi nói: “Anh nói thật vớ vẩn, chuyện sinh con nếu đàn ông có thể làm thay được thì phụ nữ đã mừng quá!”.
Anh nói: “Vậy chẳng có đáp án rồi còn gì? Nếu như đàn ông không thểlàm thay những việc của phụ nữ, thì chỉ còn cách để phụ nữ làm, đây làthiên chức của phụ nữ… Nhưng anh có thể đảm bảo với em rằng, nếu như cómột ngày công nghệ này được nghiên cứu thành công, anh sẽ là người đẩutiên ghi tên, chia sẻ nỗi đau với em”.
Quả thực tôi rất muốn nói, mặc dù đây đều là những lời nói vớ vẩn,nhưng rất lọt tai. Có những lúc, phụ nữ giống như một hôn quân, có thểchỉ vì vài câu nói nịnh nọt mà cảm thấy thỏa mãn, tình nguyện hy sinhtất cả.
Tôi rất mãn nguyện cười tươi như hoa, gối đầu lên cánh tay Lê Bằng mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, nghĩ lại chuyện này, tôi mới phát hiện rarằng, câu hỏi tối qua của tôi đã bị Lê Bằng dùng thủ đoạn né tránh trảlời, thảo nào mà người ta vẫn thường nói “hồng nhan họa thủy” mà trongtrường hợp này không cần biết “hồng nhan” là đàn ông hay đàn bà.
Ngoài ra, Lê Bằng nói với tôi rằng cánh tay anh tê dại, anh còn đoánrằng, chi tiết những người phụ nữphim nằm ngủ gối đầu lên cánh tay củađàn ông đến mấy tiếng đồng hồ đều do phụ nữ nghĩ ra.
Buổi sáng hôm đó, Lê Bằng bị đau bụng, vào nhà vệ sinh liên tục ba lần, anh mệt mỏi nằm dài trên giường.
Tôi tiến lại gần, vỗ mạnh một cái vào quả mông vừa tròn vừa mẩy củaanh, rồi nhìn những vết tay lằn đỏ đang dần tan đi, tôi nói: “A Mao à,hôm nay em xin nghỉ hộ anh nhé?”.
Anh rên rỉ: “Không được, hôm nay có nhiều việc phải làm lắm, em tìm thuốc cho anh uống là được, lát nữa sẽ khỏi thôi”.
Sau khi uống thuốc, anh đã đỡ hơn rất nhiều, dựa vào vai tôi, mệt mỏi nói: “Phụ nữ các em một tháng phải chịu cảnh đau bụng mấy ngày, có đaugiống như anh hiện tại không?”.
Tôi đáp: “Không, đau hơn thế này nhiều, anh chỉ bị đi ngoài thôi,thải được ra ngoài ít ra cũng dễ chịu hơn, cái cảm giác đau mỗi khi đếnkỳ của bọn em nó bực dọc giống như muốn đi vệ sinh mà không đi được cơ”.
Anh hỏi: “Vậy làm sao em chịu được?”.
Tôi nói: “Quen rồi sẽ chịu được hết, phụ nữ có thể chịu đựng đau sinh lý giỏi hơn đàn ông, điều này thì anh không thể phủ nhận được đâu”.
Tôi nói với Lê Bằng, lần đầu tiên bấm lỗ tai, bên cạnh em có một gãđàn ông cũng đang đợi bấm, đây đều là lần đầu tiên của bọn em, em bấmliền một lúc năm lỗ, anh ta bấm một lỗ, em nghe cả năm tiếng cạch giángxuống mà mặt không hề biến sắc, bình thản trả tiền, lúc quay người thìnhìn thấy anh chàng khách hàng kia mặt đỏ tía tai, dường như anh ta đang cố chịu đựng, cố gắng không rơi nước mắt, nhưng cái bộ dạng đó nhăn nhó đã tố cáo anh ta.
Tôi nói: “Thực ra, người đàn ông vô dụng có rất nhiều, nếu để cho các anh sinh con thật, có lẽ sẽ chết trên bàn sinh mất”.
Lê Bằng yếu ớt nói: “Thôi, để anh phụ trách vụ đau bụng đi ngoài là được rồi…”.
Sau khi Phạm Dung rời khỏi công ty, tôi đoán người tặng hoa chỉ có thể là Lưu Tranh Tranh.
Vốn dĩ tôi không định liệt cô ta vào danh sách kẻ tình nghi, nhưngquả thật chỉ có cô ta mới có nhiều thời gian và động cơ để thực hiện.
Đầu tiên, mấy lần liền hoa hồng đều được kẹp trong những tập tài liệu quan trọng mà chỉ có tổ trưởng và tổ phó mới được tiếp xúc. Nếu khôngphải Trương Mai, không phải tôi thì chỉ có Lưu Tranh Tranh mới có cơ hội để thực hiện.
Còn về động cơ, động cơ lớn nhất chính là sự hấp dẫn và quyền lực của Lê Bằng. Từ xưa đến nay, những người đàn ông có quyền thế, tài mạo đềulà nguyên nhân lớn nhất khiến phụ nữ phải tranh đoạt. Không cần biết anh ta đã kết hôn hay chưa, kết hôn mấy lần và có phải là kẻ thất bại trong hôn nhân hay không, đối với tâm lý hơn khôn của phụ nữ mà nói, anh ta“bất hạnh” trong quá khứ không có nghĩa là tương lai cũng sẽ như vậy,anh ta chỉ là đang chờ đợi người phụ nữ có thể cứu rỗi anh ta, mà đókhông ai khác chính là bản thân cô ta.
Quay đi quay lại thì vẫn là câu nói, “hồng nhan họa thủy” trong đó hồng nhan chưa chắc đã là phụ nữ.
Nghĩ lại những ngày tháng làm việc cùng Lưu Tranh Tranh, tôi pháthiện ra rằng hai phần ba trong số những chủ đề chúng tôi bàn luận đềuxoay quanh đàn ông. Mà mà hai phần ba trong số đó lại đều thảo luận vềLê Bằng, dường như tôi đã vô tình tiết lộ quá nhiều thứ có liên quan đến anh như sở thích, tính cách, giờ giấc… Mặc dù chủ đề giữa những ngườiphụ nữ với nhau luôn là đàn ông, chủ đề giữa đàn ông với nhau cũng không thể tách rời phụ nữ, nhưng nếu như nhắc đến một người nào đó quá nhiều, thì không phải là chuyện ngẫu nhiên nữa.
Thế nên tôi lại nghĩ đến một lý luận khác, có người từng nói, khôngbao giờ được phép giới thiệu chồng hoặc bạn trai của mình một cách tường tận với bạn thân hoặc bạn cùng giới. Bởi vô tình bạn sẽ miêu tả mọi thứ của người ấy với đối phương, để lại ấn tượng và cảm giác tốt cho họ, vô hình chung tạo ra cơ hội yêu đương giữa hai người. Thậm chí, phụ nữ vàbạn thân của mình thường giống nhau về gu thẩm mỹ, một người đàn ông đãđược bạn cải tạo một cách hoàn hảo, thì tại sao trong mắt người phụ nữkhác, lại không thể là một người đàn ông hoàn hảo?
Trước kia, tôi không đồng ý với cách nói này, vi Miumiu và Lê Bằnghoàn toàn trong sáng, nhưng giờ thì tôi hoàn toàn đồng ý, bởi Lưu TranhTranh không phải là Miumiu, tần suất Miumiu gặp Lê Bằng cũng không nhiều như Lưu Tranh Tranh. Miumiu từng quen biết rất nhiều đàn ông, cô ấy còn chẳng có thời gian kể hết những cuộc tình của mình, thì làm gì có thờigian mà để ý đến Lê Bằng và tất nhiên cũng chẳng thể sau khi nghe nhữngcâu chuyện về Lê Bằng xong, lúc gặp mặt anh lại nảy sinh tình cảm mãnhliệt.
Lúc này, tôi rất muốn đâm thình thịch vào ngực mình mà nói rằng, Vi Nhược, mày đúng là một con lợn, mày đã dẫn sói về nhà.
Làm thế nào để đối phó với kẻ thứ ba? Tôi tin rằng đây là vấn đềchung của tất cả phụ nữ trong xã hội hiện đại, nhưng đáp án chính xácthì không chỉ có một.
Có người nói, có thể thua về người nhưng không được để thua về khíthế, đối mặt với kẻ thứ ba phải thật tươi mới, xinh đẹp. Tôi đồng ý vớiđiều này, cũng may là tôi vẫn còn trẻ, tôi có thể trang điểm một cáchxinh đẹp đi giáp mặt với Lưu Tranh Tranh. Nhưng mười năm nữa thì chưachắc tôi đã dám nói câu này.
Có người nói, về mặt lời nói thì không thể nhường nhịn, phải dồn éptới cùng. Điều này cũng có lý, tôi tin rằng chỉ cần không cho đối phương có thể nói xen vào đồng nghĩa với việc tôi đã giành được phân nửa phầnthắng, nhưng như thế không có nghĩa là phải gào thét ầm ĩ, thêm vào đódù đối đầu gay gắt nhưng cũng cần phải có logic.
Cũng có người nói rằng, rõ ràng đã nói với đối phương, chồng tôi sẽkhông ly hôn với tôi. Tôi nghĩ, câu nói đó cũng có thể vận dụng chomình. Đối với chuyện kẻ thứ ba xuất hiện, khi cục diện đã phát triển đến mức không thể giải quyết được thì ly hôn hay không có còn là vấn đềquan trọng nhất không?
Binh gia có viết: Xuân kỳ bất ý, công kỳ bất bị(*). Để đối phó vớiđàn ông thì cần phải ra tay lúc họ không ngờ đến, đối phó với tình địchthì càng cần phải chú ý đến điều này.
(*) Tấn công nơi không phòng bị, đánh đến nơi không ngờ tới.
Khi cách nghĩ này hình thành trong tôi, tôi gọi điện cho Lưu TranhTranh. Hôm đó là cuối tuần, cô ta cũng đang rảnh rỗi, vì chuyện này tôiđã từ chối tất cả các cuộc hẹn khác, lấy danh nghĩa muốn đi dạo phố uống trà để mời cô ta đi cùng. Tất nhiên, chuyện tôi và cô ta cùng đi dạophố uống trà như thế này, đây là lần đầu tiên.
Rất nhiều phụ nữ đều biến tình địch thành bạn bè, Lưu Tranh Tranhđang thực hiện chiến lược này với tôi, còn tôi chỉ còn cách hành độngngược lại với chiêu đó.
Tôi ăn mặc rất đơn giản quần bò, áo phông, đi giày thể thao, LưuTranh Tranh và tôi cùng đến cửa hàng quen thuộc mà tôi và cô ta đều haylui tới. Quần áo cửa hàng này có màu màu sắc chủ đạo là đen và trắng,nhìn rất đơn điệu, nhưng thực ra lại rất bắt mắt.
Quần áo cửa hàng này rất hợp với tôi, nhưng không thích hợp với con người thích lòe loẹt như Lưu Tranh Tranh.
Tôi thử tất cả mười lăm chiếc, tốn mất năm mươi phút, mỗi lần thử đồxong tôi đều lấy chiếc lược mang theo bên người ra chải lại đầu, ngắmmình trong gương xem thần sắc có hoảng loạn hay không, sau đó mới từ từmở cửa phòng thử đồ đi ra, dùng nụ cười tự nhiên nhất đón nhận sự bựcdọc toát ra từ ánh mắt của Lưu Tranh Tranh.
Tôi đếm được, Lưu Tranh Tranh đã nhìn đồng hồ tất cả mười lăm lần,giục tôi bảy lần, nhìn điện thoại mười một lần, nói “cũng tạm được” nămlần, gật đầu chín lần, lắc đầu sáu lần.
Tôi nghĩ, những con số này cũng đủ để ép một người phụ nữ phát điên.Làm tiêu hao ý chí của một người là sự tấn công nguy hiểm nhất đối vớingười đó, hơn nữa cô nàng này còn tranh thủ mọi khoảng thời gian trốngđể hỏi về tình hình yêu đương giữa tôi và Lê Bằng.
Tôi kể cho cô ta nghe ba câu chuyện nhỏ đã được chuẩn bị trước, cô ta tỏ ra rất hưng phấn.
Chuyện là thế này.
Tôi nói, gần đây tôi và Lê Bằng thường đi xem phim cùng nhau, tầnsuất rơi vào khoảng hai lần một tuần. Lê Bằng dường như biến thành mộtngười khác, thường xuyên cầm trộm tay tôi trong rạp chiếu phim, đưa sátđến miệng mình mà hôn, cắn.
Lưu Tranh Tranh đầy vẻ kinh ngạc, cô ta nói: “Bình thường không nhận ra được điều đó!”.
Tôi nói: “Rất nhiều đàn ông chỉ thể hiện bộ mặt thật của mình trước mặt người mình tin tưởng và thương yêu nhất”.
Tôi tiếp tục nói, Lê Bằng đã trực tiếp hỏi tôi rằng: “Công việc của tôi gặp khó khăn tại sao không nói với anh?”.
Tôi trả lời: “Em không thể quá dựa dẫm vào anh, nếu anh bị giáng chức em sẽ rất khó để thích nghi, chi bằng tự lập từ bây giờ, lập chút cônglao để tránh trường hợp sếp mới trong tương lai sẽ bài xích em”.
Anh phàn nàn: “Em thông minh quá! Đây là một sự uy hiếp đối với anh!”.
Tôi rất vui mừng nói: “Em không muốn làm người thông minh, ngườithông minh thường chết sớm, em chỉ là một người phụ nữ ngốc nghếch”. Sau đó tôi vỗ vỗ vào khuôn mặt Lê Bằng trêu trọc: “Người ta nói công ty làđấu trường của mãnh thú, nhưng ở nhà em vẫn còn phải đấu với anh!”.
Kể đến đây, tôi nói với Lưu Tranh Tranh rằng: “Không được để ngườiđàn ông có cảm giác quá yên tâm với mình, chỉ có nỗi phấp phỏng mới cóthể thu hút được sự chú ý của họ, có một từ gọi là “sức hấp dẫn củaphong ba”, tức là con người càng vấp phải thử thách, ý chí chiến đấucàng được kích thích, lòng dũng cảm cũng vì đó mà ngày một mạnh mẽ hơn”.
Lưu Tranh Tranh cười một cách miễn cưỡng, rất dễ để nhận thấy cô tacố tình thể hiện sự chán nản đối với tôi. Một người phụ nữ sẽ cảm thấyghét những đồng loại mà lúc nào cũng tự khen mình “có thủ đoạn, có biệnpháp” chế ngự đàn ông. Nhưng những người phụ nữ “có thủ đoạn, có biệnpháp” đều không nhịn được khoe khoang, về điểm này không người phụ nữnào có thể tránh khỏi. Bạn có thể nói rằng đó là thị uy, cũng có thể nói đó là khoe khoang, nhưng đây mới là phụ nữ.
Cuối cùng tôi kể đến câu chuyện thứ ba, tôi nói: “Thực ra, Lê Bằng có một bí mật, anh ấy cho rằng không ai biết, nhưng tôi lại biết”.
Lưu Tranh Tranh mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào tôi, định nói gì rồilại thôi, cô ta muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi trực tiếp, bởi nếu quá trực tiếp rất có khả năng sẽ khiến người khác phải cảnh giác.
Tôi vờ thể hiện nét mặt “nguy rồi vì lỡ lời”, để phụ họa thêm tôi còn đưa tay bụm miệng, tôi làm động tác này rất tự nhiên, bởi trước đó mộtngày tôi đã luyện tập rất nhiều lần.
Sau đó, tôi nói: “Xem tôi này, sao lại… Thôi vậy, không nói nữa, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng tư của anh ấy”.
Lưu Tranh Tranh không che giấu được sự thất vọng, nhưng lại không thể không nói: ‘“Đúng thế, đúng thế”.
Sau khi rời khỏi cửa hàng danh tiếng đó, chúng tôi đến bảy cửa hàngkhác, chủ yếu là tôi mua, còn Lưu Tranh Tranh dường như không tập trung. Cô ta giúp tôi xách ba cái túi, tự tôi xách bốn cái, cô ta không hềphàn nàn đến một câu, tôi đoán, chắc là bởi cô ta vẫn chưa dò hỏi đượcbí mật của Lê Bằng.
Lúc chúng tôi ngồi trong quán cafe, Lưu Tranh Tranh chủ động đứng dậy mua hai chiếc bánh ngọt, hai cốc cafe, còn tôi đang bận đếm chiến lợiphẩm, tiện tay lấy ra một lọ sữa tắm nói: “Sữa tắm của nhãn hàng này,sau khi tắm xong người cứ trơn trơn, Lê Bằng thích nhất đấy”.
Lưu Tranh Tranh nói: “Đây chẳng phải là nhãn hiệu của phụ nữ sao?”.
Tôi nói: “Đúng thế, thế nên đàn ông mới thích”.
Lưu Tranh Tranh như tỉnh ngộ, chỉ biết cười trừ.
Theo như những gì tôi biết về Lưu Tranh Tranh, cô ta sẽ không thểchịu đựng được lâu, một là do đã bị tiêu hao về thể lực, hai là khôngchịu được sự kích thích về mặt tinh thần. Một người có thể chịu đựngđược một trong hai chuyện thể lực cạn kiệt hoặc tinh thần chịu đả kíchlớn, nhưng khó có thể gánh được kết quả giáng xuống từ cả hai nguyênnhân kể trên.
Tôi thừa nhận, hôm nay tôi rất xấu tính, bình thường tôi không xấutính, tôi thường rất tử tế và cho rằng người khác cũng sẽ tử tế với tôi, mặc dù thực tế không phải vậy. Tôi của ngày hôm nay, luôn phải diễnkịch, giống như tôi mới là kẻ thứ ba đang tìm đủ mọi cách để đối phó với chính thất(*). May mà tôi mới là cái kẻ danh chính ngôn thuận, còn LưuTranh Tranh là ngọn lửa đang chuẩn bị bùng cháy thì bị tôi dập tắt.
(*) Người vợ danh chính ngôn thuận.
Nói nhiều, tranh cãi nhiều sẽ chẳng tốt đẹp gì, tôi tự nhủ, tự cảnhtỉnh bản thân rằng cho dù lát nữa phải đối mặt với một Lưu Tranh Tranhthế nào đi nữa tôi đều không được để lộ sự tức giận hay nôn nóng, thậmchí là lo lắng, mà cần phải thật trấn tĩnh, đây mới là tấm lá chắn tốtnhất của tôi.
Đúng lúc đang nghĩ như vậy, Lưu Tranh Tranh đặt cốc cafe xuống, gạtchiếc bánh ngọt chưa hề động đến sang một bên, hai tay chống lên bàn,nói: “Nhược Nhược, chúng mình nói chuyện với nhau chút nhé”.
Tôi lại ăn thêm một miếng bánh nữa, vì đồ ngọt có thể khiến con người ta vui vẻ, sau đó tôi mím môi, đặt chiếc đĩa xuống nhưng cũng khôngngước nhìn lên: “Chẳng phải chúng ta vẫn đang nói chuyện với nhau sao?”.
Lưu Tranh Tranh nói: “Đúng là vẫn đang nói, nhưng không có chủ đề, chúng ta nên nói gì có chủ đề một chút, được không?”.
Tôi gật đầu: “Vậy cô đưa ra chủ đề đi, tôi nói chuyện gì cũng được”.
Một bên khóe miệng Lưu Tranh Tranh nhếch cao: “Cô và Tổng giám đốc Lê đã phát triển đến mức độ nào rồi?”.
Tôi chớp mắt nói: “Đây là vấn đề riêng tư”.
“Có thể cô không nói, nhưng tôi cũng đoán được. Cô có nghĩ đến lúc nào thì nên lấy giấy chứng nhận không?”
“Giấy chứng nhận kết hôn chỉ là hình thức, không vội.”
“Cô là phụ nữ, không vội cũng không được, nếu chẳng may anh ấy đi theo người khác, lúc đó cô có vội cũng không kịp nữa.”
Tôi nhìn cô ta một cái: “Ồ, có người muốn tranh với tôi sao?”.
Cô ta tiếp lời: “Tại sao lại không? Cô thấy đấy, Lê tổng vừa có tướng mạo, vừa có địa vị, lại cũng có tiền, một người đàn ông hội tụ đủ những điều kiện như vậy tại sao lại không có phụ nữ hâm mộ?”.
“Ồ, thế à, thế còn cô, cô có hâm mộ anh ấy không?”
Lưu Tranh Tranh hơi ngạc nhiên: “Tôi ư?”. Sau đó cô ta cười mỉa mai: “Nếu cô mà từ bỏ, chưa biết chừng tôi sẽ cướp thật đấy!”.
Tôi đưa mắt nhìn xuống, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đặtlên bàn, đẩy về phía cô ta, dùng ngón trỏ chỉ vào đó, nói: “Đây là danhthiếp của người phụ trách nhân sự bên công ty đồ lót Phong Mỹ, giám sát ý tưởng trước đây của công ty này đột nhiên nghỉ việc, giờ bộ phận thiếtkế đang như rắn mất đầu, muốn tìm một người có kinh nghiệm trong ngành,lại có sẵn một lượng khách hàng lớn qua đó làm”.
Lưu Tranh Tranh rất dửng dưng, đưa mắt nhìn tôi: “Nếu căn cứ theonhững điều kiện đó thì cả Lê tổng và Phạm Dung đều rất thích hợp”.
“Nhưng đáng tiếc là Phạm Dung đã rút lui, Lê tổng cũng không có hứng với việc này, Cô xem… Cô có thể đảm nhiệm được không?”.
Lưu Tranh Tranh vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng cười lớn: “Tôi á?”. Sauđó sắc mặt tỏ ra rất nghiêm túc, rồi nói: “Không đúng, tại sao cô lạibiết được những việc này? Chẳng lẽ bên đó có ý định mời cô?”
“Không thể nói là mời, mà chỉ là tình cờ quen được người này, anh tanhờ tôi để ý tìm giúp. Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy cô là thích hợp nhất,ngoài cô ra, tôi không biết ai có đủ điều kiện hơn.”
Đàn bà là loài động vật rất phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản. Chúngtôi có thể sướng tận lên mây chỉ vì một câu khen ngợi không rõ nghĩa,nhưng cũng có lúc dù có khen ngợi thế nào cũng không hề bị lay động. Vấn đề quan trọng là bạn phải xem có khen đúng thứ mà cô ta thích haykhông.
Khuôn mặt Lưu Tranh Tranh toát lên sự vui mừng: “Ồ, cô đánh giá tôi cao quá!”.
Tôi cũng cười, quyết định không vạch mặt chuyện cô ta và hoa hồng,tôi nói: “Tôi đã đánh tiếng với anh quản lý này rồi, cô gọi điện theo số trên này xin một buổi hẹn, rồi qua bên đó xem môi trường làm việc thếnào”.
Lưu Tranh Tranh bán tín bán nghi bấm số điện thoại của đối phươngngay trước mặt tôi, trao đổi ngắn gọn, đại khái là không vượt quá mườilăm câu hội thoại, nhưng vẫn thể hiện được phong thái của một người chuđáo và lão luyện trong giao tiếp.
Trước khi gác máy, thời gian hẹn dường như đã định, cô ta nhìn tôiđầy vẻ cảm kích nói: “Nhược Nhược, cho dù chuyện này có thành hay không, tôi cũng phải cảm ơn cô!”.
Có những tình địch rất chú trọng đến sự nghiệp và những đánh giá màxã hội dành cho mình, rất có thể họ không muốn ẩn mình bên cạnh mộtngười đàn ông, nhưng cũng có những tình địch sau khi đã trải qua nhiềusóng gió, càng muốn có thể rút lui tìm một người đàn ông đáng tin để dựa dẫm. Lưu Tranh Tranh rơi vào trường hợp trước, Phạm Dung là trường hợpsau. Nếu như hôm nay họ đổi vị trí cho nhau thì Trâu Chi Minh vẫn khôngthể coi là người đàn ông có cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, còn tôi cũngchẳng thể giải quyết mọi việc dễ dàng như vậy.
Thắng lợi của trận đánh này rất thích hợp với câu nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Nếu như tôi không hiểu Lưu Tranh Tranh, e rằng tôi cũng chỉ có thể hư trương thanh thế, nói những thứ đại loại như: “Chồng tôi không bao giờly hôn với tôi”, nhưng may mà tôi là bạn của Lưu Tranh Tranh, hơn nữachúng tôi đều là phụ nữ. Tình bạn giữa đàn bà rất mong manh, lúc tốt rất tốt, nhưng khi đã trở mặt thì giống như người xa lạ.
Lưu Tranh Tranh đạt được lợi ích từ phía tôi, sự tin tưởng của cô tadành cho tôi sẽ tăng thêm một cấp, lòng cảm kích cũng tăng lên. Sự tintưởng và lòng cảm kích này sẽ kéo dài được bao lâu, tôi cũng không biết, nhưng chỉ mong rằng thứ lợi ích mà cô ta lấy được từ tôi, không phải là Lê Bằng là được. Đây là một hy vọng nhỏ nhoià một người vợ như tôi mong muốn.
Tôi tin rằng, rất nhiều phụ nữ sẽ lựa chọn cách nhảy việc vào lúcnày, cũng có rất nhiều phụ nữ cho rằng sự nghiệp của mình quan trọng hơn gia đình, nhưng điều mà tôi muốn nói đó là sự nghiệp và gia đình đềuphải chăm sóc cả hai, phải duy trì sự cân bằng của chiếc bập bênh, nếumột bên được coi trọng hơn thì sẽ mất đi bên còn lại. Ví dụ nếu tôichuyến tới công ty đồ lót Phong Mỹ vào lúc này, phải mất ba tháng để bận rộn và thích ứng. Ba tháng có thể thay đổi rất nhiều thứ, không phảitôi không tin tưởng Lê Bằng mà là tôi không muốn mạo hiểm trong chuyệnnày, cái quan trọng nhất vẫn là cuộc hôn nhân của tôi.
Nửa tháng sau, tin tức Lưu Tranh Tranh nghỉ việc làm cả công ty chấnđộng, từ khi Phạm Dung nghỉ việc, người có cơ hội thăng chức là LưuTranh Tranh cũng nối gót ra đi, những người có năng lực có khả năng thay thế đều nhao nhao đòi thử. Theo thứ tự, người đó sẽ là tôi, nhưng tôikhông tiếp nhận sự thăng tiến mà bộ phận nhân sự đã ngầm sắp đặt và chỉgiải thích rằng: “Tôi cần suy nghĩ, vì vẫn chưa được tôi luyện đủ”.
Về nhà, Lê Bằng hỏi tôi tại sao lại từ chối.
Tôi hỏi lại anh: “Anh nghĩ sao nếu em nói em đã mất đi hứng thú với công việc và muốn nghĩ cho con cái?”.
Lê Bằng dừng lại theo bản năng: “Con ư? Em… Em có rồi à?”.
Tôi nói: “Không, nhưng em đang muốn có một đứa. Em đang nghĩ tại saotrong khi chúng ta không phải trả tiền nhà, không phải trả tiền xe màlại không chịu làm nô lệ cho một đứa trẻ?”.
Lê Bằng ngạc nhiên trong giây lát, rồi tiến đến bế bổng tôi lên nói: “Em yêu, cuối cùng thì em cũng đã nghĩ được thông suốt!”.
Tôi ôm lấy cổ anh, cười và nói: “Chúng ta sinh lấy một đứa đi”.
Tương lai sẽ như thếnào, tôi không biết, Lê Bằng cũng không biết,nhưng cuộc sống hiện tại và những thứ đáng trân trọng trong hiện tại,cùng nắm tay nhau hướng về tương lai mới là thứ chúng tôi nên biết.
Người ta vẫn nói, có bốn cách để thử một con người: tiền, rượu, bàivà du lịch đường dài. Dùng tiền có thể thử lòng tham, dùng rượu có thểthử khả năng uống, dùng bài bạc có thể thử tính thật thà, còn du lịchđường dài sẽ bộc lộ hoàn toàn bản chất vốn có của con người đó.
Rất có thể do tôi đã hạ quyết tâm sinh lấy một đứa con khiến Lê Bằngquá đỗi vui mừng, anh nhanh chóng xin nghỉ phép ở công ty, cùng tôi đidu lịch.
Lê Bằng hỏi tôi muốn đi Hồng Kông hay Ma Cao, Quảng Châu hay ThượngHải, tôi nói tôi rất muốn đi đến tháp du lịch cao ba trăm ba mươi támmét ở Ma Cao để chơi trò nhảy bungee lần cuối cùng trong đời, sau đómuốn đến sòng bạc để thua hết tiền, Lê Bằng kiên quyết phản đối. Anh nói anh phản đối vì sự an toàn của tôi, tôi nghĩ có lẽ là do lúc đó tôi còn nói một câu: “Trò nhảy Bungee ở tháp du lịch của Ma Cao, người nhảykhông bị đẩy xuống mà là chủ động nhảy, không hề bị bắt ép, có nhữngngười đã do dự cả mấy chục phút liền cũng không dám nhảy xuống…”.
Lê Bằng không đồng ý đi Ma Cao, nên chuyến đi Hồng Kông cũng bị hủy,vì những địa điểm này ở quá gần nhau, nếu làm giấy thông hành mà lạikhông ghé qua những địa điểm đó thì cũng chẳng ra sao.
Còn Quảng Châu và Thượng Hải, tôi cho rằng hai địa điểm này có thể đi bất cứ lúc nào, cũng không phải là địa điểm du lịch nhất thiết phải đitrong lúc này, chi bằng đi Tây Tạng hoặc Tân Cương.
Nghe những người bạn từng đi Tây Tạng kể rằng, lúc ngủ trong lều,buổi tối ăn xong mì tôm nhất định phải buộc thật kín, nếu không nhữngchú bò Tây Tạng quanh năm thiếu muối sẽ chạy đến xin ăn, thậm chí cònchui vào lều ăn hết những thức ăn mà bạn mang theo.
Tôi thấy bò Tây Tạng rất đáng yêu, nhưng tôi càng thích đi Tân Cươnghơn, tôi muốn cảm nhận sự khác biệt về thời tiết từ biên giới phía bắcđến biên giới phía nam, muốn cảm nhận sức hấp dẫn mê người của vùng samạc hoang vu.
Tôi không biết những cặp vợ chồng khác sẽ nảy sinh mâu thuẫn hay nhen nhóm ngọn lửa tình yêu trong những chuyến du lịch đường dài, chỉ biếtrằng tôi và Lê Bằng đều cố gắng tận hưởng từng giây phút được bên nhau ở Tân Cương, có một vài chuyện nhỏ cần kể ra đây.
Chúng tôi nhìn thấy người dân tộc Duy Ngô Nhĩ chính gốc tại một ngôilàng không không rõ tên, họ dùng loại máy dệt thủ công cổ nhất, để râutrắng dài, ba bốn cô gái đang đánh đu trên một chiếc xích đu kẽo cọt,cười rất tươi dưới ánh nắng mặt trời. Tay tôi bị rách một miếng, chúngtôi chạy khắp nơi tìm nước để rửa vết thương. Những người già địa phương nói rằng, nước là thứ bẩn thỉu, còn đất mới là thứ sạch sẽ, khi bịthương những con người ở đây thường dùng đất để rửa vết thương.
Theo chân người địa phương, tôi và Lê Bằng đi vào vùng sa mạc. Ngườiđó nói với chúng tôi rằng, trong sa mạc này la bàn không có tác dụng,thời gian chúng tôi ở đó cũng không được quá lâu, nếu hai mươi phút vẫnchưa trở ra, đội xe tuần tra sẽ cho người vào tìm. Tôi nắm chặt tay LêBằng, trong môi trường cát bụi mịt mù như vậy, lần đầu tiên trong đờitôi có cảm giác sợ, đó là cảm giác sợ hãi khi mạng sống lâm nguy.
Sau khi tiến vào sâu trong địa phận biên giới phía bắc, lần đầu tiêntôi được nhìn thấy những phong cảnh đẹp nhất trong đời, uống nước từdòng suối tương truyền được bắt nguồn từ trời, trong giây lát không nóiđược câu gì. Lúc tôi quay người nhìn sang Lê Bằng, thì không thấy anhđâu. Tôi gọi lớn, chạy đi tìm khắp nơi, trong đầu vụt lên duy nhất mộtsuy nghĩ đó là “Lê Bằng đang đùa với tôi”, bởi vì ngay cả hướng dẫn viên cũng không thấy nốt. Tôi đã chạy rất lâu, chạy đến khi mệt, liền ngồitrên đất khóc, khuôn mặt đau rát vì lạnh. Khóc đã mệt, tôi tìm đườngquay ngược trở lại theo trí nhớ của mình, hy vọng họ đang đợi tôi ở chỗcũ… Lúc tôi nhìn thấy Lê Bằng đang đứng ngồi không yên, như kiến bòmiệng vung, tôi chỉ gọi lớn được một câu: “Đại Mao”, sau đó chạy như bay đến, đón lấy cả thân người anh cũng đang bay đến, chúng tôi ôm lấynhau, tôi nghe thấy tiếng anh mắng nhiếc mình bên tai, nước mắt như mưa.
Trước khi quay trở lại Bắc Kinh, hướng dẫn viên du lịch rửa những tấm ảnh phong cảnh từ máy của mình, trong đó có một tấm ảnh tôi và Lê Bằngôm nhau dưới ánh tịch dương giữa đất trời mênh mông của vùng biên giớiphía bắc.
Về đến Bắc Kinh, tôi và Lê Bằng mất một ngày để thu dọn hành lý, giặt quần áo và ngủ.
Nếu nói du lịch có thể làm bộc lộ bản chất một con người, thì bảnchất thật của Lê Bằng được bộc lộ rất nhiều. Đầu tiên là quần áo bẩn của anh chất lại quá nhiều, cho dù có cơ hội để tắm giặt, nhưng nếu lườiđược anh vẫn cứ lười. Tiếp đó, trên đường đi du lịch, Lê Bằng nói rấtnhiều, anh giống như một cái máy nhắc việc vậy. Một câu dặn dò mà anh có thể nói đi nói lại hơn ba chục lần. Khi tôi nói, “câu này anh nói rồi”, anh sẽ nói một câu khác cùng nghĩa với nó và còn không quên nhắc lạimột lần nữa. Còn nữa, Lê Bằng ăn rất khỏe, anh có thể ăn hoa quả thaycơm. Sau khi về tôi lôi anh lên cân, anh đã tăng hơn ba cân, tôi vỗ bụng anh yêu cầu anh giảm béo, nhưng có đánh chết anh cũng không chịu.
Chỉ đến khi có đến mấy chiếc áo sơ mi không thể mặc được nữa, mới khiến anh hạ quyết tâm.
Lê Bằng cũng kêu ca với tôi rằng, tôi đã bộc lộ ra quá nhiều bản chất.
Ví dụ như những ngày ở Tân Cương, tôi rất hay tỏ thái độ với anh.
Tôi nói: “Đó là bởi anh lẩm bẩm nhiều quá”.
Anh phản kích lại: “Hễ anh mở miệng là em nói anh thích lôi thôi, dài dòng, anh lôi thôi dài dòng thật sao?”.
Tôi nói: “Hiện anh chẳng đang lôi thôi dài dòng là gì”.
Lại một ví dụ khác, Lê Bằng giảm béo rất vất vả, anh vừa cằn nhằn tôi không chịu phát huy tinh thần phu xướng phụ tùy để cùng anh béo lên,vừa nói tôi ghét bỏ anh.
Tôi nói: “Đầu to bụng phệ như anh hiện tại đã chiếm nhiều diện tíchlắm rồi, đợi đến lúc trung niên hói hết đầu, xem anh khóc lóc thế nào”.
Tối hôm đó, Lê Bằng vô cùng lo lắng, soi gương rất nhiều lần, chủ yếu là quan sát độ phát phì của mình.
Kỳ nghỉ kết thúc, tôi và Lê Bằng quay trở lại công ty, đây là mộtngày mang tính lịch sử, không biết ai đã mang “tin đồn” chuyện giữa tôivà Lê Bằng phát tán ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người đều biết. Thựcra mối quan hệ này rất rõ ràng, chúng tôi thường xuyên xin nghỉ cùnglúc, trả phép cùng lúc, ốm cùng lúc, cùng lúc khỏe lại, chỉ thiếu điềucông khai nắm tay nhau trước mặt mọi người.
Đứng trước sự thật, sức tưởng tượng càng lớn, hậu quả càng xa quỹ đạo vốn có, có lẽ bởi vì thế đến nay vẫn không có đồng nghiệp nào dám hỏitrực tiếp tôi điều đó, lại càng không dám hỏi Lê Bằng.
Sau khi tin đồn lan đến tai tôi và Lê Bằng, chúng tôi đều rất bìnhtĩnh nhắn tin hỏi nhau, vờ như không có chuyện gì vùi đầu vào công việc, vừa đến năm rưỡi, cả hai đều tự biết điều, ai đi đường nấy, nhưng đíchđến vẫn là nhà chúng tôi.
Vài ngày bình yên như vậy trôi qua, cuối cùng Lê Bằng lật bài ngửavới tôi về những gì anh âm thầm sắp đặt, mặc dù trước đó tôi đã có dựcảm, nhưng lúc được nghe chính anh nói với mình, mặt tôi vẫn đần ra mộtlúc – Lê Bằng muốn tự mở công ty.
Tôi nói: “Em chưa bao giờ nghĩ anh cũng muốn ra ngoài”.
“Đây là mục tiêu phấn đấu từ lâu của anh.”
“Ra ngoài làm?”
“Tự mở công ty.”
“Ồ, được thôi. Tự mở công ty, nhưng vốn ở đâu?ݍ
Lê Bằng lấy ra một tờ giấy, trên đó chỉ viết vài con số, phía sau mỗi con số ấy là tên một người. Anh giải thích rằng đây là những nhà đầu tư và tiền vốn sẵn có, cổ đông lớn nhất tình nguyện bỏ ra ba triệu nhândân tệ.
Tôi không để ý đến cái ba triệu đó, chỉ vào dòng chữ có tên “Lê Bằng” hỏi: “Anh có những một triệu?”.
Anh cười không khép được miệng.
Tôi nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm riêng của mình chỉ có ba mươi nghìn.
Tôi nói: “Anh có một triệu vậy chúng ta mua một căn hộ nhé, vài năm nữa, căn nhà đó đã có giá đến hai triệu rồi!”.
“Bà xã, lúc này anh thật hy vọng em là Susan.”
Tôi không nói gì, mím môi, vốn định nói: “Nhỡ đâu anh ra ngoài mởcông ty, lại không thu hồi được đồng vốn nào, thì ngay cả một triệu nàycũng mất hết”. Giờ thì đành bấm bụng nuốt trôi, trong lòng thầm nghĩ,nếu như tôi không để Lê Bằng thử, trong tương lai chắc chắn anh sẽ trách móc tôi. Đứng từ góc độ tâm lý mà nói, nếu giờ không để anh làm chuyệnmà anh muốn thì trong lòng anh chuyện đó mãi mãi tồn tại với ý nghĩa:“Chuyện đó sẽ thành công, chỉ đáng tiếc là không thực hiện”, nếu đã vậy, phải chăng tôi nên học Susan? Cho dù Lê Bằng thất bại, cái mà chúng tôi mất chỉ là tiền bạc, chứ không phải là mối quan hệ vợ chồng.
Susan là vợ của vua cờ bạc Buffett, lúc trong tay Buffett đủ có mườinghìn đô la Mỹ, cô ấy đã lựa chọn phương án để Buffett đi đầu tư chứkhông mua nhà. Mười năm sau, Buffett kiếm được một triệu đô la Mỹ đầutiên trong đời, nhiều năm sau nữa anh ta trở thành người giàu nhất thếgiới.
Tôi không kỳ vọng Lê Bằng sẽ trở thành Buffett, nhưng tôi tình nguyện một lần làm Susan bởi hai chữ “vợ chồng” nằm giữa hai chúng tôi.
Vài ngày sau, Lê Bằng nộp đơn từ chức lên tổng công ty, tổng công tycố níu kéo bằng cách tăng lương, vì cho rằng đây chỉ là động thái để đòi hỏi, nhưng Lê Bằng đã quyết ra đi. Rất nhiều đồng nghiệp ngầm hỏi ýkiến của tôi về vấn đề này, điều này cho thấy đa số mọi người đều chorằng tôi biết rõ nội tình. Quả thực là tôi biết rõ nội tình, nhưng không muốn nói cho mọi người biết, nên chỉ nói lấp lửng: “Ồ, chắc anh ấy rangoài để theo đuổi sự nghiệp”. Không lâu sau, lại có thêm một tin đồnmới, họ nói rằng là do mối quan hệ giữa hai chúng tôi bị bại lộ, vì đểtôi có thể ở lại nên Lê Bằng chọn cách ra đi, như vậy gọi là sự tácthành không lời.
Tôi chỉ cười không nói gì, cảm thấy chìm ngập trong những lời đồn thổi đó thật hạnh phúc.
Lê Bằng và các nhà đầu tư của mình giành được quyền làm đại diện từmột sản phẩm đồ lót ngoại, bất kể xét từ góc độ giá tiền, kiểu dáng haychất liệu, nhãn hàng này đều thuộc hàng Perrari trong giới đồ lót. Maymà là trong thế giới hiện tại, chứ quay ngược trở lại mười năm trước, nó chỉ có nước chết yểu trên thị trường Trung Quốc, mặc dù hiện nay thịtrường cũng không được lạc quan cho lắm.
Sau khi sản phẩm mới được nhập vào, phải lựa chọn thành phố có mứcchi tiêu cao nhất, khu vực đắt đỏ nhất, những trung tâm thương mại caocấp nhất, cửa hàng có giá thuê đắt nhất, thuê những nhân viên tốt nhất,cái gì cũng phải “nhất” để cho người tiêu dùng nghĩ rằng nhãn hàng nàylà tuyệt nhất, không lựa chọn nó là ngốc nhất. Tất nhiên, tầng lớp khách hàng mà nó hướng tới cũng phải là những người giàu có nhất, cũng thểkhông loại trừ những khách hàng dù không phải là giàu có nhất nhưng lạithích theo đuổi những cái nhất nhất. Đồng hành với những cái “nhất” củanó là việc vốn đầu tư cũng ở cấp cao nhất.
Tôi phải lo lắng về cái “nhất” này mấy tháng trời, lo lắng mấy triệuđồng của Lê Bằng và đám bạn không thể duy trì được quá nửa năm, mỗitháng đều phải tặc lưỡi, cau mày với tiền thuê nhà, tiền lương nhân viên cùng các khoản chi tiêu khác của công ty.
Nhưng tôi và Lê Bằng đều có vô vàn tưởng tượng và kỳ vọng vào sảnphẩm này, chúng tôi lạc quan cho rằng, không đến năm tháng sẽ thu hútđược một đợt đầu tư mới, không đến tám tháng, chúng tôi sẽ chiếm lĩnhđược một phần thị trường tiêu dùng cao cấp, mặc dù nhiều nguy hiểm,nhưng viễn cảnh khôn cùng.
Nhưng chỉ chống đỡ được đến tháng thứ tư, tôi đã không thể cười nổi nữa.
Thị trường rất khó để tấn công, còn tiền thì vẫn không đáng tiền nhưvậy, tôi đành phải ép mình rút khỏi lập trường chủ quan trước Lê Bằngmột bước, đứng ở góc độ khách quan mà phân tích, rồi lại hỏi ý kiến củamấy người bạn. Họ đều cho rằng, hành động của tôi và Lê Bằng giống nhưnhững người vừa mới bước chân vào nghề, giống như nghé con mới sinhkhông sợ hổ, cho rằng khắp nơi đều là vàng, đầu tư một cách mù quáng như vậy tuyệt đối không thể thành công, trừ khi vật đổi sao dời.
Lê Bằng từng bỗng nhiên vui vẻ chạy về nhà năm lần, mỗi lần như vậycâu nói cửa miệng của anh đều là “cơ hội đến rồi”, và mỗi lần như thếtôi đều hét to lên, lao vào ôm chặt lấy anh: “Mau nói, mau nói đi!”.Nhưng vài ngày sau, chúng tôi vẫn trắng tay.
Cơ hội dường như rất nhiều, mỗi lần đều đem lại cơ hội làm ăn lớn,nhưng “những người đó” cuối cùng vẫn không đầu tư, họ chọn cách khoanhtay đứng nhìn, còn lòng tự tin của Lê Bằng tiêu hao dần theo những lầnthất bại.
Tôi nghĩ, nếu tôi chỉ là bạn của Lê Bằng, có lẽ tôi còn đủ lý trí mànói với anh rằng, thị trường không dễ xâm nhập như vậy, muốn tiêm nhiễmcái quan niệm “theo đuổi cái đẹp bên trong của sự xa hoa” vào đầu tầnglớp những người có tiền thì cần phải có thời gian, nhưng vấn đề là,chúng tôi không có đủ tiền để bước qua giai đoạn “đầu tiên” khó khănnhất.
Tiền giống như nước chảy vào thị trường, nhưng không hề có chút hồiđáp. Nhìn cái động không đáy kia, tôi từng nảy sinh nghi ngờ về quyếtđịnh ban đầu của mình, tôi luôn tự hỏi: nếu lúc đó tôi cố ngăn Lê Bằng,thà đối mặt với sự cằn nhằn của anh trong suốt mấy chục năm về sau, cũng kiên quyết dùng số tiền một triệu đó để mua nhà thì sao? Đáp án là, tôi nghĩ cho dù có cho tôi bao nhiêu cơ hội lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ đứng ở lập trường “ủng hộ” anh, “anh” ở đây tất nhiên là chồng tôi.
Trước kia Miumiu nói với tôi rằng: “Phụ nữ chỉ muốn ủng hộ mơ ước của đàn ông, còn đàn ông chỉ muốn hiện thực hóa ước mơ của mình”.
Tôi thấy câu nói này đúng mà cũng không đúng. Quả thực đàn ông sốngvì để hoàn thành giấc mơ của mình, nhưng thế giới của mỗi người đàn ôngđều nhốt một người phụ nữ. Trong thế giới của Lê Bằng, có tôi, thế giớicủa anh cũng là thế giới của tôi, ủng hộ anh, cũng đồng nghĩa với việcủng hộ chính tôi và gia đình này của chúng tôi. Thế nên quyết định banđầu của tôi là chính xác, cho dù thế giới này sắp đảo điên, chúng tôivẫn sẽ ở bên nhau.
Ngày cuối cùng của tháng đó, anh trở về nhà và tỏ ra mệt mỏi hơnnhững ngày khác, thở dài trước cả bàn đầy ắp thức ăn tôi nấu, cố nặn ramột nụ cười, nói: “Có khách hàng thích nhãn hiệu của chúng ta, một tháng nữa công ty có thể chuyển mình”.
Tôi cũng cười, kéo anh vào nhà bếp, giúp anh xắn tay áo lên mở vòinước, bóp hai lần nước rửa tay, lặng lẽ giúp anh rửa tay. Sau đó ngẩngđầu, nhìn thẳng vào đôi mắt như cười của anh: “Em tin tưởng ở anh”.
Mấy ngày sau đó, vẻ mặt Lê Bằng rất rạng rỡ, mỗi ngày anh đều đem vềmột tin tức tốt lành, dù chuyện lớn bé thế nào cũng chia sẻ cùng tôi.Anh nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của tôi, mỗi nụ cười, mỗi câu nóicủa tôi đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Tôi là trụ cột tinh thần cuối cùng của anh, tôi biết cho dù cả thế giới này nghi ngờ anh, thì tôi cũng không được phép dao động.
Tranh thủ thời gian, tôi về nhà mẹ đẻ, cố tình tách bố ra, tôi hỏi mẹ có bao nhiêu tiền tiết kiệm, bà tính sơ qua, có thể cho tôi mượn nămtrăm nghìn.
Đối với mẹ tôi mà nói, năm trăm nghìn này là tiền tích cóp cả đời của bà, nhưng đối với Lê Bằng thì chỉ như muối bỏ biển, nhưng tôi không thể chống mắt nhìn anh một mình bôn ba khắp nơi mà không làm gì cả.
Trước khi ra về, tôi dặn đi dặn lại mẹ rằng, đừng tiết lộ chuyện nàyvới bố, tấm lá chắn phòng bị trong tâm lý của tôi với ông vẫn còn.
Miiuniu nói rằng mặt tôi gần đây lúc nào cũng rất đau khổ, sầu não. Cô ấy hỏi tôi có phải đang lo lắng vì tiền không.
Tôi hỏi cô ấy sao lại nhận ra, đồng thời tự nhắc nhở mình về nhà phải nặn ra được nụ cười tự nhiên nhất.
Miumiu nói: “Phần lớn phụ nữ chỉ buồn vì hai chuyện: một là vì đànông, hai là vì tiền. Hiện tại Lê Bằng đang phấn đấu vì “sự nghiệp” củaanh ấy, sự nghiệp thì dựa vào cái gì, nói thẳng ra chẳng phải là dựa vào tiền sao?”.
Tôi cười, nhân cơ hội tranh thủ hỏi xem Miumiu có bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Trong tài khoản tiết kiệm của Miumiu có đến ba trăm nghìn, gấp mườilần của tôi, tôi kinh ngạc kêu lên, nhưng Miumiu an ủi tôi rằng, mộtngười phụ nữ thất bại nhiều lần trong chuyện tình cảm, thứ mà cô ấy tintưởng được chỉ có thể là tiền.
Bên phía nhà bố mẹ Lê Bằng, tôi không thể qua mượn, tôi gõ cửa hếtmột lượt tất cả các mối quan hệ của mình, vay được gần một triệu nhândân tệ, nhưng không hề nói câu nào với Lê Bằng, bởi không muốn gánh nặng tinh thần của anh tăng thêm.
Điều tốt không đến, nhưng điều xấu thì đến rất nhanh, những lo lắngcủa tôi đã thành hiện thực, thực ra sớm muộn gì thì nó cũng xảy ra, chỉlà vấn đề thời gian mà thôi.
Đến trung tuần tháng thứ năm, Lê Bằng bắt đầu dùng từ “phiền muộn”thay thế cho tất cả tâm trạng của anh. Anh ăn ít hẳn đi, trong vòng nửatháng gầy đi hơn ba cân, anh ngủ cũng không ngon, hàng đêm tôi vẫn nghethấy tiếng anh thở dài, thỉnh thoảng lại ngồi thất thần. Tôi kể cho anhnghe vài câu chuyện hài, anh cười rất miễn cưỡng. Khi hỏi anh nó buồncười ở chỗ nào, thì gương mặt anh chỉ toát lên sự mịt mờ, sau đó nói một cách gắt gỏng: “Hiện anh không có tâm trạng nào để nghe chuyện cườicả”.
Bắt đầu từ lúc đó, Lê Bằng không đưa tôi xem hóa đơn nữa, tôi biết, đó có nghĩa là gì.
Tôi tính sơ qua, đến tháng này về cơ bản vốn của Lê Bằng đã bị âm,bước tiếp theo chắc sẽ là vay vốn ngân hàng, hoặc đôn đáo khắp nơi đểvay tiền.
Lấy gì để làm vật thế chấp? Trong tay chúng tôi chỉ có ngôi nhà này.
Tôi nhìn qua một lượt cách bài trí trong nhà, tỏ vẻ bất an, đột nhiên có một cảm giác như sắp mất nó, cứ hoảng hốt như vậy mất mấy phút. LêBằng đột nhiên chạy về nhà, thay comple, nhìn đồng hồ dường như đangtính toán thời gian tắc đường, đồng thời nói với tôi rằng đã bán ô tô.
Tôi nói: “Chiếc xe đó vốn dĩ là xe cũ, số tiền bán được e rằng cũng không đủ để trả tiền lương”.
“Chẳng lẽ lại bán nhà?”
“Nếu anh cảm thấy cần thiết, có thể thế chấp nhà cho ngân hàng, em không có ý kiến gì.”
Anh kinh ngạc nhìn tôi, mấy giây sau mới phản ứng lại được: “Ý em là gì?”.
Tôi từ từ tiến về phía anh, cảm nhận được sự căng thẳng của anh, đưatay ra không ngừng vỗ về những cơ bắp sau lưng anh, đùa rằng: “Chúng tađối mặt với nhau hằng ngày, trong lòng anh có chuyện gì, em lại khôngbiết sao? Chẳng lẽ để em nhìn thấy anh trải chiếu ngủ ngoài đường, mà em vẫn có thể yên tâm ngủ trong nhà được sao? Nếu quả thực như vậy em còncần căn hộ này để làm gì?”.
Tay của Lê Bằng từ từ khép chặt lại sau lưng tôi, giọng nói thấp đếnnỗi không thể thấp hơn được nữa, bộc lộ hết sự mệt mỏi của anh lúc này:“Cho dù thế nào, căn hộ này cũng không thể mang thế chấp, anh sẽ nghĩcách giải quyết..”.
Cái mà Lê Bằng gọi là cách giải quyết đại để là xin sự giúp đỡ của bố mẹ anh hoặc kêu gọi nhà đầu tư tiếp tục đầu tư.
Chỗ bố mẹ anh nhiều nhất có thể vay được bảy tám trăm nghìn, tôi nghĩ như vậy. Còn về phía những cổ đông, tôi lạc quan mà cho rằng, “có lẽ”anh sẽ huy động thêm được một cái ba triệu nhân dân tệ nữa.
Nhưng nhà dột lại liên tiếp gặp mưa, tối thứ Tư của một tuần sau đó, Lê Bằng cả đêm không về.
Bốn rưỡi sáng, tôi bừng tỉnh, ngồi trên giường, một tay sờ nửa phầngiường lạnh lẽo, một tay bóp vào huyệt thái dương, đang định vào bếp lấy cốc nước uống hai viên thuốc đau đầu, lúc ngang qua phòng khách, bị một động tĩnh nhỏ làm cho khiếp sợ.
Quay đầu nhìn lại, cả căn phòng vẫn tối đen như mực, trong bóng tối có một đốm lửa nhỏ.
Tôi bước qua đó, quỳ xuống bên cạnh người đàn ông tay cầm điếu thuốcđang cháy nhưng không đưa vào miệng nói: “Mấy giờ anh mới về? Vào phòngngủ một lát đi”. Đây là lần đầu tiên anh hút thuốc trở lại sau khi caithuốc thành công.
Lê Bằng hít một hơi thật sâu, dập điếu thuốc nói: “Anh không ngủ được”.
Tôi hỏi: “Công ty có vấn đề gì à?”.
Anh than vãn nói: “Đúng vậy… Ông Trần quyết định không đầu tư nữa”.
Ông Trần chính là người đã đem ba triệu nhân dân tệ ra góp vốn.
Tôi thở dài một tiếng, tim cũng ngưng đập một nhịp nói: “Vậy anh định thế nào?”.
Anh nói: “Anh còn có thể làm thế nào được nữa? Anh chẳng còn cách nào khác cả”.
Tôi hít sâu ba cái, hai tay xoa xoa lên đầu gối anh, mới lấy hết dũng khí nói: “Hay là chúng ta đóng cửa nó đi?”.
Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng Lê Bằng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầunhìn anh, tôi cảm nhận được trong đôi mắt đó đầy rẫy sự ngạc nhiên vàkhiển trách.
Thứ mà tôi cần chính là đây.
Tôi biết quyết định này rất khó khăn, cũng biết rằng Lê Bằng khôngthể đồng ý với nó, công ty đó giống như đứa con đứt ruột đẻ ra của LêBằng, anh dốc hết tâm sức và trí lực vào đó, làm sao anh có thể cầm nổidao để chém đứt nó? Anh không thể làm, nhưng tôi có thể. Cho dù tôikhông thể, tôi cũng buộc phải thay anh quyết định chuyện này, tôi thàlàm tội nhân cả đời, cũng không thể đẩy anh lún sâu hơn nữa.
Quyết định làm một chuyện rất khó, quyết định để không làm chuyện gì đó càng khó hơn.
Tôi dường như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, rất lâu mới nghe thấygiọng anh trả lời một cách xót xa: “Anh… Anh muốn đợi thêm, có thể rấtnhanh…”.
Tôi biết anh đã chấp nhận sự thật, thậm chí còn bị cú đòn vừa rồi của tôi đánh cho gần tỉnh.
Tôi nhoài người trên đầu gối anh, nghẹn ngào nói: “Được, vậy chúng ta lại đợi thử xem…”
Chúng tôi đều biết cái giá phải trả đằng sau chữ “đợi” này.
Lúc mẹ tôi trao quyến sổ tiết kiệm vào tay tôi, bà lẩm bẩm một câu: “Đúng là một đồng tiền ép chết cả anh hùng”.
Tôi cầm cuốn sổ, cúi đầu nói: “Cảm ơn mẹ”.
Mẹ vỗ vai tôi nói: “Mẹ con với nhau sao lại nói câu đó, số tiền nàydùng cho cẩn thận, mẹ chỉ có vậy thôi, sau này… phải dựa vào chính cáccon”.
Tôi gật đầu, đột nhiên cảm thây rất có lỗi với mẹ, trong lòng buồnbã, nhưng không thể khóc trước mặt bà, nếu như tôi khóc, mẹ tôi càng lolắng thêm.
Người ủng hộ tôi tới cùng còn có cả Miumiu, sau khi cô ấy trịnh trọng giao “kho vàng nhỏ” của mình vào tay tôi, nửa đùa nửa thật nói một câu: “Dù sao tớ cũng không định có con, đến chồng cũng không muốn lấy, sốtiền này coi như là tiền cấp dưỡng tớ cho thằng con trai nuôi sau nàycủa mình”.
Tôi cảm động, ôm lấy Miumiu, nghe cô ấy thì thào bên tai: “Ôi giời, cậu ủy mị quá!”.
Sau khi nhận cuốn sổ tiết kiệm từ tay tôi, Lê Bằng vẫn như không hiểu gì cả, anh không nói lên lời, ngồi thừ người trên ghế sofa.
Tôi vội vã giải thích nguồn gốc số tiền này, hy vọng trong lòng anhsẽ dễ chịu hơn. Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh Lê Bằng, liền bị anh kéo vào lòng. Anh ôm tôi rất chặt, không nói gì, chỉ thở hắt ra, rất lâu rấtlâu sau đó mới nói vài câu sau gáy tôi: “Anh xin lỗi”.
Tôi vỗ vào lưng anh, nhẹ nhàng nói: “Em không thiệt thòi gì, không chút nào cả”.
Buổi tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều không ngủ được, mặc dù người rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Tôi gối đầu lên tay anh, ngắm mặt trăng qua kẽ rèm, anh ôm tôi từphía sau, cằm áp sát đỉnh đầu tôi, kể hết những nỗi vất vả trong mấytháng vừa qua cho tôi nghe.
Anh nói, điều khiến anh buồn nhất không phải là các cổ đông khôngtiếp tục đầu tư, cũng không phải là khách hàng thay đổi ý định vào giờchót, mà là một người bạn biết nhau đã lâu, lấy danh nghĩa giúp đỡ anh,nhưng lại trục lợi từ đó.
Tôi nói với anh: “Thương trường như chiến trường, lúc đó sao anh lại tin người ta đến thế?”.
Anh đáp: “Lúc đó anh cần bạn bè, cũng cần đến cả sự giúp đỡ, nếu nghi ngờ ai thì không dùng người đó, mà đã dùng người đó thì chớ có nghi ngờ họ, anh thà thật lòng tin tưởng anh ta là chiến hữu của mình, chứ không phải là kẻ tiểu nhân ngáng chân mình như vậy”.
Đây là lần ngây thơ duy nhất của Lê Bằng mà tôi được biết, rất có thể sau này sẽ không còn nữa. Tôi an ủi anh rằng, vẫn sẽ còn những ngườiđầu tư, chắc chắn có, trời không bao giờ tuyệt đường của con người, ôngtrời đóng cánh cửa này của anh lại, nhất định sẽ giúp anh mở ra một cánh cửa khác.
Anh nói, hy vọng là thế.
Hy vọng là thế, quả thật rất hy vọng là thế.
Chỉ vài hôm sau, Miumiu mang tấm danh thiếp Giám đốc chăm sóc kháchhàng của một ngân hàng đến tìm tôi, cô ấy nói Giám đốc Triệu này là bạncủa cô ấy, có thể giúp tôi vay vốn thế chấp một cách cao nhất.
Tôi nhìn cái tên trên tấm danh thiếp, Triệu Hy, vì cái tên này tôi quyết định đi gặp cô ta.
Qua điện thoại, tôi và Triệu Hy hẹn gặp nhau tại một quán cafe không tên tuổi, ánh đèn điện trong quán lờ mờ.
Khách hàng rất ít, mỗi khu vực nói chuyện đều được ghép thành từ babộ sofa, rất thích hợp nói chuyện làm ăn, ngoại tình hoặc giao dịch tiền mặt.
Tôi rất căng thẳng, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, cố gắng duytrì nụ cười trên mặt để đối diện với sự soi xét từ phía Triệu Hy. Mặc dù nói là bạn của Miumiu, nhưng tôi không hề cảm nhận được thiện ý của côta.
Trong quá trình giao tiếp hỏi đáp đơn giản với Triệu Hy, tôi kể lạicho cô ta nghe gia cảnh của mình hiện tại, sau đó mang theo rất nhiều hy vọng hỏi cô ta rằng, căn hộ của tôi và Lê Bằng có thể vay được nhiềunhất là bao nhiêu tiền.
Triệu Hy suy nghĩ rất lâu, bằng khoảng thời gian tôi uống hết cốc cafe.
Tôi cho rằng cô ta đang khó xử khi nói cái giá thật cho tôi biết vìcòn phải niệm tình Miumiu, nên cố nhịn, nhưng cuối cùng tôi vẫn phảinhắc cô ta: “Không sao đâu, cô cứ nói thật đi”.
Triệu Hy trả lời một câu mà tôi không hề nghĩ tới: “Trước kia tôi từng gặp cô”.
Tôi nói: “Hả?”.
Tiếp đó là “ờ”.
Cuối cùng nói: “Gặp ở đâu?”.
Triệu Hy cười một nụ cười rất quái dị: “Ở chỗ kẹp ảnh trong ví tiền của bố cô”.
Tôi hỏi: “Gì cơ?”.
Tiếng chuông cảnh giác trong lòng tôi đột nhiên vang lên kịch liệt.
Tôi hỏi lại lần nữa: “Cô nói gì?”, sau đó lại hỏi tiếp: “Ví tiền của bố tôi? Tại sao cô lại nhìn thấy nó?”.
Ngữ điệu của tôi được nâng cao một cách mất tự chủ, bởi đột nhiên tôi cảm thấy rất căng thẳng.
Triệu Hy cười lạnh lùng với tôi: “Cô nói thử xem? Chúng ta đã từngnói chuyện điện thoại với nhau, cô còn có vài lời cảnh cáo tôi, cô không nhớ à?”.
Tôi cau mày, nói một cách không chắc chắn: “Chi bằng cô hãy nói thẳng với tôi cô là ai, tôi sợ là nếu đoán sai sẽ gây ra sự hiểu nhầm về cô”.
Cô ta nói: “Bố cô nhiều tiền như vậy, tại sao cô còn phải đi vay thếchấp? Bố cô chẳng phải đã quay lại với mẹ cô rồi sao? Lúc tôi chia tayông ấy, ông ấy cũng rất hào phóng”.
Tôi ngay lập tức đứng thẳng dậy, hai chân run lên nhưng hận một nỗikhông thể lập tức ngồi xuống, chỉ còn cách tựa vào bàn nghiêng nửa người về phía trước, trừng mắt nhìn cô ta nói: “Cô chính là cái kẻ thứ bađó?”.
Cô ta sa sầm nét mặt: “Lúc đó tôi và bố cô tình nguyện đến với nhau, chẳng ai là kẻ thứ ba cả”.
Tôi nghiến răng, một tay vơ lấy tấm danh thiếp trên bàn, vo viên lại: “Vậy cô sớm đã biết tôi là ai, hôm nay lại còn vòng vo lâu như vậy, cômuốn gây sự sao?”.
Cô ta nhún vai: “Cứ cho là cô đen đủi đi, tự đến gõ cửa”.
Tôi nhanh chóng bỏ đi, không phải tôi không dám lý luận trực diện với Triệu Hy, mà chỉ bởi vì tôi rất muốn khóc. Triệu Hy đã ngồi nhìn tôicầu xin cô ta thế nào, dùng tư thế bề trên, đem tất cả những thiệt thòitrong cuộc cãi vã lần trước đòi hết lại, lại còn có thêm cả tiền lãi.Còn tôi, tôi vừa mới vẫy đuôi kể lể tình cảnh đáng thương của mình trước mặt kẻ thù của cả gia đình, vài phút sau đã bị đối phương vạch rõ chântướng bí mật. Tôi chỉ có thể vờ kiên cường ngoài mặt, trong đầu thìtrống rỗng, chỉ còn nghĩ được những từ ngữ chẳng có tính sát thương chút nào như: “đáng xấu hổ”, “bỉ ổi”, “vô liêm sỉ”, “đê tiện”. Khả năng ănnói của tôi hoàn toàn biến mất, không biết làm cách nào để xé toạc lớpngụy trang của đối phương.
Lúc lao ra cửa, tôi vừa nguyền rủa, vừa lau giọt nước mắt đầu tiênrơi xuống. Đây đúng là một ngày nhục nhã, vì Lê Bằng, tôi đã cố làm tròn chức trách của một người vợ nhưng lại phải trả giá vì những hồ đồ mà bố tôi từng phạm phải, bị người ta đem ra làm trò tiêu khiển.
Nếu như tôi có thể kiên cường hơn một chút, có lẽ lôi có thể vờ nhưkhông hề có chuyện gì xảy ra, cười nhẹ nhàng với Triệu Hy mà nói mộtcâu: “Ố, hóa ra là cô à, may quá, may quá”. Tiếp đó sẽ quên hết nhữngchuyện xảy ra trước kia, vì khoản vay này mà bắt tay với Triệu Hy xử lýmọi chuyện theo đúng nghĩa công việc.
Nhưng khi nghĩ tới nét mặt của mẹ lúc đưa cho tôi cuốn sổ tiết kiệm, tôi đã không thể làm gì khác.
Giây phút đầu tiên bước vào nhà, tôi bước thật nhanh vào trong phòng, quát lớn: “Vi Nguyên! ông mau ra đây”.
Mẹ tôi nét mặt đầy lo lắng từ phòng khách bước ra, phía sau là bố tôi.
Tôi chỉ thẳng vào ông quát rằng: “Mụ đàn bà trước kia của ông, có phải tên là Triệu Hy không!”.
Bố tôi sững sờ, ấp a ấp úng không nói thành lời, mặt mẹ tôi trắng bệch.
Tôi òa khóc một tiếng rồi ngồi sụp xuống, khóc lóc ầm ĩ.
Tôi khóc mất gần một tiếng đồng hồ, không nói được câu gì, mắt cũngnhìn không rõ mọi vật, dựa người trên giường, đầu óc nặng trĩu. Mẹ tôivào phòng ba lần, hỏi tôi ngọn ngành sự việc, tôi không nói nửa lời. Bốtôi cũng vào hai lần, không dám hỏi tôi điều gì, còn bị tôi trừng mắtlườm lại.
Lúc bố tôi bước vào phòng lần thứ ba, tôi cất tiếng, bảo ông đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói.
Bố tôi khóa cửa, bước lại gần, tôi nói: “Con đã không đủ bản lĩnh, đã không giúp được Lê Bằng, là do con không đủ bản lĩnh, không thể trútgiận thay mẹ, là con đã không đủ bản lĩnh, không làm được việc gì cả.”
Tôi vùi đầu giữa hai đầu gối, lại khóc rất lâu, có vật gì đó rất nặng đặt lên vai, rồi bàn tay đó nhẹ nhàng di chuyển theo lưng tôi, hết lầnnày lại lần khác, chủ nhân của bàn tay đó nói: “Có phải con đã gặp Triệu Hy? Bố nghe mẹ con nói chuyện làm ăn của Lê Bằng gặp chút rắc rối, cóphải con đi bàn chuyện vay thế chấp?”.
Tôi cố kìm nén tức giận, không nói câu gì, nhưng cũng không ngăn cản bố tôi tiếp tục nói.
Bố nói với tốc độ không nhanh, nhưng rất bài bản. Một chuyện rất phức tạp nhưng lại được ông kể một cách hết sức đơn giản. Ông nói, lúc đầuông quen biết với Triệu Hy là bởi vốn quay vòng của công ty có vấn đề,chỉ còn cách đi vay ngân hàng, nên mới quen cô ta. Lúc đó Triệu Hy cònlà nhân viên mới, khách hàng không nhiều, thành tích không cao, may nhờcó khoản vay đó mới ngóc đầu lên được. Cùng lúc với việc bố tôi bày tỏsự cảm kích với Triệu Hy, cô ta cũng bày tỏ sự cảm kích với bố tôi, côta cho rằng bố tôi ngoài việc tuổi hơi lớn một chút, thì không có bất cứ khuyết điểm gì và thường xuyên mời ông ra ngoài ăn cơm. Lúc đó bố tôicũng nghĩ Triệu Hy không phải là người xấu, lại rất có chí tiến thủ, nên đã giới thiệu không ít khách hàng cho cô ta. Từ đó, mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn… Những chuyện về sau, đều diễn ra mộtcách tự nhiên, lúc đó bố tôi thường xuyên về muộn, có những lúc hai bangày mới về nhà một lần, duy trì mãi như vậy đến khi việc làm ăn củacông ty có chuyển biến, nhưng hễ về nhà bố tôi lại phải đối mặt với vôsố những câu hỏi của mẹ, nên mỗi lần về nhà chưa quá nửa tiếng họ đềucãi nhau. Dần dần, bố tôi rất ít khi về nhà.
Chính lúc này, Triệu Hy đã bước vào thế giới của bố tôi, mối quan hệnhư vậy kéo dài đến trước khi tôi và Lê Bằng lấy nhau vài tháng, bố tôimới muốn quay về nhà.
Triệu Hy cố níu kéo ông, khóc lóc, làm ầm ĩ đều không có tác dụng. Bố tôi kiên quyết rời xa cô ta như lúc trước kiên quyết rời xa căn nhànày, chỉ khác là, bố tôi có tình cảm sâu đậm với ngôi nhà này, còn vớiTriệu Hy thì chỉ là sự rung động nhất thời.
Tôi hỏi ông một cách mỉa mai: “Nếu như người xuất hiện lúc đó khôngphải là Triệu Hy mà là một người nào đó khác, hai người liệu có bắt đầukhông?”.
Bố tôi nói: “Cũng có thể, đây là chuyện mà bố có lỗi nhất với mẹ con”.
Tôi không tiếp lời, nợ nần tình cảm, chỉ có thể dùng tình cảm để đáp trả.
Tôi rất coi thường hành vi của bố tôi, nhưng tôi cảm phục trước dũngkhí quay trở lại với gia đình của ông, muốn rời bỏ một nơi nào đó rấtkhó khăn, mà muốn quay lại với nó càng khó khăn hơn. Tôi không biết mộtcách cụ thể làm thế nào bố nhận được sự tha thứ từ mẹ, nhưng tôi tin đólà một quá trình rất gian nan, một người đàn ông nếu như thành tâm thành ý nhận sai, thì chắc là đầu gối phải được bọc vàng.
Chuyện này trôi qua không lâu, tôi tổng kết mấy câu nói thành một tin nhắn, gửi cho Triệu Hy: “Khi đó bố tôi đi về phía cô, không phải vìcuộc hôn nhân không hạnh phúc, cũng không phải vì yêu cô, đó là bởi mẹtôi đã để cô lọt được vào khoảng trống. Bố tôi có thể quay trở về nhưngày hôm nay tất cả công lao là nhờ có mẹ, chuyện cô yêu ông ấy cũng làdo mẹ tôi một tay gây ra, nếu không phải là cô, rất có thể cũng sẽ làngười khác, việc họ quay trở lại với nhau là bằng chứng rõ ràng nhất”.
Triệu Hy lập tức gọi điện lại, chửi như tát nước vào mặt tôi.
Tôi nghe tiếng chửi của cô ta, đi về phía bố, đưa điện thoại vào tayông, nhìn ông cau mày lắng nghe rất lâu, mãi đến khi đầu dây bên kia imlặng, mới gằn giọng nói một câu: “Chắc cô chơi đủ rồi chứ, đừng có quáđáng quá”.
Trước khi bố gác máy, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng khóc của Triệu Hy,nhưng cho dù đứng ở lập trường của những người phụ nữ tôi cũng không thể đồng tình với cô ta.
Tôi nhìn bố nói: “Con hy vọng sau này người đàn bà đó cũng đừng xuất hiện nữa”.
Bố tôi nói: “Bố cũng mong như vậy”.
Sau khi quay trở lại tổ ấm của tôi và Lê Bằng, tôi mới phát hiệntrong túi có thêm một cuốn sổ tiết kiệm, trên đó có một dãy số có chữsố, chủ tài khoản: Vi Nguyên.
Tôi hỏi mẹ có phải bà để vào không, mẹ tôi nói, bố tôi không dám đưatận tay cho tôi, vì sợ tôi từ chối, nên chỉ còn cách lén bỏ vào túi củatôi.
Tôi nắm chặt cuốn sổ tiết kiệm, mắt đỏ lên, nhưng không đủ dũng khí để nói: “Con không cần”.
Ở đầu dây bên kia mẹ khuyên tôi: “Tiền của bố con sau này chẳng phảicũng để lại cho con và Lê Bằng sao, số tiền này là thành ý của ông ấy,mặc dù không nhiều nhưng cũng không phải là ít, trong lúc căng thẳnghiện nay con đừng giận dỗi nữa, hãy giúp Lê Bằng vượt qua giai đoạn khókhăn này trước đã, còn món nợ của gia đình chúng ta con còn sợ không cóthời gian để giải quyết riêng sao? Nếu không con cứ nghĩ như thế này, đã không cần thì không cần, con tiêu tiền của ông ấy chẳng phải là chuyệnđương nhiên sao?”.
Tôi mím môi, nhỏ nhẹ nói một câu: “Mẹ cảm ơn bố hộ con nhé”.
Mẹ tôi trả lời một cách vui vẻ: “Được! Lần này mẹ nói hộ con, lần sau con phải tự nói nhé!”.
Tôi nhận lời mẹ.
Thiên lý mã cuối cùng cũng sẽ gặp được Bá Lạc, tôi liên tục nhắc đinhắc lại câu này trong khoảng thời gian Lê Bằng gặp khó khăn. Tôi biết,Bá Lạc không xuất hiện thường xuyên, nhưng tôi rất hy vọng sẽ có một BáLạc xuất hiện.
Sau đó, Lê Bằng dùng số tiền mà chúng tôi chia nhau đi vay, cố gắngcầm cự được hơn hai tháng cuối cùng cũng gặp được Bá Lạc. Cổ đông mớiđánh giá rất cao sức hấp dẫn và gu thẩm mỹ của Lê Bằng nên quyết địnhđầu tư lớn.
Theo như cách nói của mẹ tôi thì trước kia chúng tôi chưa gặp thời,nên ngay cả uống nước lọc cũng bị dắt răng, giờ đây khi thời vận đến, có muốn ngăn cũng không ngăn nổi, đến ngủ cũng phải tỉnh giấc vì sungsướng.
Đúng như những lời nói tốt đẹp của mẹ tôi, sau khi Lê Bằng đổi vận,thuận lợi vô cùng, thuận buồm xuôi gió, công ty nhanh chóng lấy lại được vốn, trong khoảng thời gian một năm rưỡi chúng tôi cũng lần lượt trảđược hết nợ. Đầu tiên là Miumiu, tiếp đến là mẹ tôi, sau đó là bố tôi,cuối cùng mới là bố mẹ anh.
Lúc đó, tôi có đề nghị rằng nên trả cùng một lúc, mỗi bên trả một nửa, nhưng Lê Bằng kiên quyết làm theo ý định ban đầu.
Ngày trả tiền, tôi và Lê Bằng nắm tay nhau về nhà bố mẹ tôi, Lê Bằngtrêu tôi nói: “Lần này chúng mình phải cùng nhau nói lời cảm ơn bố đấynhé”.
Tôi tựa đầu vào vai anh, “ừ” một tiếng rồi nói: “Nể tình ông ấy thể hiện không quá tệ, đề nghị này được thông qua”.
Mùa đông năm đó, tôi và Lê Bằng cãi nhau một trận chỉ vì một chuyệnnhỏ nhặt, nguyên nhân cụ thể là gì tôi đã không còn nhớ, chỉ biết rằngchúng tôi cãi nhau rất dữ dội.
Sau khi làm lành, Lê Bằng ôm tôi nằm trên giường, giọng đầy sự hốihận mà nói với tôi rằng, cả đời này việc làm đúng đắn nhất của anh làlấy tôi. Trong lúc anh không có những người bạn tin cậy nhất, mất ý chínhất, lạc lõng nhất tôi đã không hề chùn bước mà luôn ủng hộ anh, đônđáo khắp noi, bấm bụng nuốt trôi hết những ấm ức. Anh không thể tưởngtượng được, nếu như không có hai tháng cuối, hậu quả sẽ như thế nào,càng không dám tưởng tượng nếu như hai tháng cuối vẫn trong tình cảnh ảm đạm thì anh không biết phải đối diện với tôi ra sao.
Không biết là vì câu nói đó hay vì những ấm ức sau cuộc cãi vã mà tôi khóc như mưa, một mặt trách anh tại sao lại nói ra những điều đó vàolúc này, mặt khác ngượng ngùng nói với anh: “Em tình nguyện tác thànhcho thế giới của anh, vì em chính là một phần không thể tách rời trongthế giới của anh”.
Sau khi Miumiu nghe tôi kể lại chuyện này, cô ấy nói tôi và Lê Bằngrất tình cảm, nhưng cô ấy lại khen ngợi tôi: Bề ngoài thì giống như tôiđã hy sinh cái tôi của mình để tác thành cho thế giới của Lê Bằng, rấtcó thể Lê Bằng sẽ cảm ơn tôi, nhưng với tư cách là một người vợ, thứ màtôi cần không phải là ân tình, mà là người khiến chồng mình cần – chỉ có cách trở thành người phụ nữ anh ấy cần trong cả công việc lẫn cuộc sống thì mối quan hệ của chúng tôi mới có thể lâu dài.
Tôi cười nói lại rằng, chồng có sự cứng rắn của chồng, vợ có sự khéoléo của vợ, tôi là chiến hữu duy nhất của Lê Bằng và tôi tình nguyện bịngười đàn ông này chiếm hữu cả đời.
Về hôn nhân, gia đình sau khi kết hôn tròn một năm tôi có những tổng kết sau đây:
Anh có thể là người khiến tôi đau lòng và đau tim nhất trong cuộc đời này, chính bởi vì như vậy nên anh mới quan trọng.
Niềm vui đem chia sẻ cùng anh, đau khổ cũng đem chia sẻ cùng anh, lâu dần mới phát hiện ra rằng, những niềm vui và đau khổ đó phần lớn cóliên quan đến anh, anh dần dần thay thế bố mẹ, trở thành sự tồn tại độcđáo nhất trong cuộc đời tôi.
Anh luôn biết rõ những khuyết điểm của tôi hơn chính tôi, nhưng vẫn bao dung và tôi cũng vậy.
Trước mặt anh, tôi luôn là chính mình, chúng tôi thường cãi nhau,thậm chí là bỏ nhà ra đi, nhưng vẫn mặt dày quay trở lại, sau đó cả haicùng hứa hẹn về tương lai, đó là bởi vì chúng tôi đã trở thành một thểthống nhất không thể tách rời nhau.
Anh có xấu như thế nào cũng chỉ có tôi được phép phê bình, người ngoài không có tư cách can thiệp.
Chúng tôi ngày càng có nhiều nét giống nhau, không những về khẩu vị,sở thích, mà ngay cả ngoại hình cũng ngày một giống nhau. Còn đối vớitương lai, chúng tôi chỉ có hai ước nguyện chung, thứ nhất là nắm taynhau, thứ hai là có thể vui vẻ đến mãi mãi.
Anh của tôi tên Lê Bằng, tôi vẫn thường gọi anh là Lê Bằng hay Đại Mao.
Còn cuộc đời này, tôi chỉ làm đúng có hai chuyện đó là:
Thứ nhất là, tôi yêu Lê Bằng.
Thứ hai là, tôi đã kết hôn với Lê Bằng.
——HẾT——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.