Ngay sau đó, hai vệ sĩ ở bên ngoài nhanh chóng tiến tới, hai tay xốc nách Đỗ Hiểu Linh mang đi. Động tác thô bạo, một chút cũng không hề thương xót.
Từ trong nhà, Hạ Quân Dao là người làm trong nhà giật mình thon thót, nhìn Đỗ Hiểu Linh bị lôi đi thương xót vô cùng mà không dám lên tiếng. Tô Tố Như là người phụ nữ cay nghiệt thế nào, hào môn thế gia đất Giang Thành này đều biết rõ, kể cả những người làm trong nhà cũng nghe tiếng mà biết thân biết phận không ai dám phật ý.
Đỗ Hiểu Linh hai mắt ầng ậng nước. Cô nhìn về phía con trai đang ra sức quẫy đạp, miệng không ngớt gọi mẹ:
“Mẹ! Con muốn mẹ cơ! Trả mẹ cho con. Con muốn mẹ. Bà nội ác lắm. Mẹ ơi! Hu hu!”
“Đánh cô ta, gia pháp đâu? Dùng gia pháp. Để xem con hồ ly này còn tác oai tác quái dậy hư Tiểu Thành nữa hay không?”
Tô Tố Như tức giận gào lớn, bà ta theo chân hai vệ sĩ vào cái hầm kho của nhà họ Lục, nơi mà mùi ẩm mốc không thể nào át đi mùi máu tanh của những trận đòn và những cuộc thanh trừng dòng tộc.
“Nhét cái giẻ vào mồm cô ta. Tôi không muốn nghe mấy tiếng ú ớ.”
Tóc của Đỗ Hiểu Linh xổ tung ra, khuôn mặt kinh hoàng. Mỗi lần bị đưa xuống đây là một lần cô thân tàn ma dại. Huống chi trận đòn đêm qua vẫn còn rớm máu trên da thịt.
Lục Thiếu Quân không có ở nhà, nếu có ở nhà anh cũng không quản nhiều. Anh cơ bản không mấy khi để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/170988/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.