Buổi tối, Đỗ Hiểu Linh ngồi trong phòng, Lăng Tuấn Dương cũng đã trở về khi nghe tin Tô Tố Như và Hiểu Linh. Anh ngồi đối diện cô trong phòng nói: 
“Tiểu Sảnh đang điều tra, việc này không phải lỗi tại em mà. Đừng nghĩ ngợi gì cả.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng an ủi. 
Nhưng Đỗ Hiểu Linh có vẻ như không nghe lọt tai chuyện này, cô thở dài nói: 
“Trắng đen không quan trọng, quan trọng là lòng người. Lần này thì em đã nhìn rõ, giữa tin tưởng và không tin tưởng nó có thể rõ ràng đến vậy.” 
Lăng Tuấn Dương có phần không hiểu lắm dụng ý của cô. Nhưng anh không dám hỏi gì thêm. Đỗ Hiểu Linh liếc nhìn đồng hồ, nói: 
“Mai em có bay sang nước S xử lý nốt chuyện của Đỗ Tuyết Kỳ và Vạn Như Ngọc, em có để Tiểu Thành về lại Châu Giang Đế Cảnh, nhưng anh vẫn để ý giúp em nhé.” 
“Ừ. Em yên tâm đi. Lần này anh sẽ không để xảy ra sơ sót.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng an ủi. 
Đỗ Hiểu Linh chầm chậm đứng lên khóa chặt cái vali lại rồi nói. 
“Em muốn qua thăm ba anh. Hy vọng bác đã hết giận em.” 
Lăng Tuấn Dương thấy đối phương nhắc đến ba mình thì mỉm cười: 
“Ui, khi nào rảnh qua cũng được, sau chuyện Đỗ thị, lại thêm chuyện lùm xùm trên báo ba anh cũng đã dẹp cái suy nghĩ bảo thủ đi rồi. Vậy nên anh mới về đây này.” Lăng Tuấn Dương lúc nào cũng rất lạc quan và vui vẻ. Điều này thật sự khiến Đỗ Hiểu Linh thấy rất ngưỡng mộ. Cô còn định nói gì đó thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653714/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.