“Ý trên mặt chữ. Thiếu Quân có thể không biết năm đó cô bé cùng nó thả diều cả chiều đó không phải là cô, nhưng tôi thì lại rất rõ. Đúng là tôi cũng từng hiểu lầm. Nhưng gần đây tôi đã cẩn thận cho điều tra. Nếu như cô Trần còn thắc mắc có thể xem qua hai bức ảnh này.” Tô Tố Như vừa nói vừa đẩy về phía Trần Du Lan một cái túi nhỏ.
Trần Du Lan vội vã nhận lấy. Trong lòng cô ta đã bắt đầu dao động rồi. Nếu như bí mật này bị phơi bày, chút tình cảm bám víu cuối cùng của cô ta ở nơi Lục Thiếu Quân sẽ hoàn toàn biến mất, ngày sau cô ta biết sống thế nào khi mà hy vọng đã hoàn toàn chấm hết?
Trần Du Lan mở cái túi nhỏ ra, ánh mắt lập tức biến đổi, vầng trán nhăn lại. Tô Tố Như không bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt đối phương. Bà ta nhàn nhã uống một ngụm trà nói:
“Trong hai bức ảnh này đâu là cô Trần hồi nhỏ, đâu là cô bé đó chắc chắn cô Trần nhận ra chứ hả?”
“Bác gái nói gì cháu không hiểu? Cả hai bức ảnh này đều là cháu mà.” Trần Du Lan lấp liếm.
Tô Tố Như lập tức bật cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Trần Du Lan không chớp mắt:
“Haha. Nếu nhìn thoáng qua thì có thể thấy hai cô bé rất giống nhau. Nhưng người tinh mắt để ý thêm một chút sẽ thấy một cô bé đôi mắt sáng hơn, thuần khiết hơn, sống mũi cao hơn, cả gương mặt càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy thánh thiện bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653713/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.