“Cô định làm gì?” Lục Thiếu Quân lần nữa cất tiếng hỏi.
Nhưng đối diện với thắc mắc của anh, Đỗ Hiểu Linh vẫn như người máy được lập trình sẵn vậy. Cô cúi xuống, đôi môi nhỏ nhắn chủ động hôn lên đôi môi của Lục Thiếu Quân.
Toàn thân anh cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động.
Trái tim anh trong giây lát như muốn mềm nhũn. Đôi môi thụ động đón lấy sự nồng nhiệt của đối phương. Bàn tay anh bấu chặt xuống ghế như ép mình không quá xúc động.
Lục Thiếu Quân không chớp mắt, nhìn theo từng cử chỉ của Đỗ Hiểu Linh.
“Cô…”
Nhưng anh chưa kịp nói gì thì Đỗ Hiểu Linh đã rời khỏi chỗ đó, bước lên phía trước mấy bước, đôi tay run run bắt đầu cởi quần áo.
Lục Thiếu Quân kinh ngạc nhìn. Suốt năm năm anh chưa một lần thấy cô như vậy.
“Cô muốn lấy lòng tôi?” Anh cong môi hỏi.
Đỗ Hiểu Linh theo phản xạ gật đầu. Cô nghĩ đến rời xa Tiểu Thành, trong lòng lại đau đến mức không thở được.
Chiếc quai áo tuột xuống vai, bộ váy ngủ rơi trên sàn.
Lục Thiếu Quân thoáng bối rối. Nhưng khi thấy cô tiếp tục im lặng, nghĩ đến cô thực tế biết nói trong lòng anh lại mâu thuẫn.
“Bây giờ cô nói cho tôi nghe, chỉ cần như vậy, tôi sẽ không để Tiểu Thành tách khỏi cô nữa.”
Lục Thiếu Quân đột nhiên cất tiếng nói.
Đỗ Hiểu Linh kinh động. Bàn tay đang muốn cởi cả nội y bên trong đột nhiên dừng lại.
“A…” Thanh âm không sao cất lên được.
Nước mắt từ hốc mắt vô thức lại trào ra. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653635/chuong-38.html