Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0��Lại thêm con trai bác năm nay mới cưới vợ. Cháu không biết cái cô con dâu của bác thế nào đâu, hết ăn lại nằm, chẳng biết làm việc gì cả, còn hay cãi lại bác nữa chứ, cháu không biết nó đáng ghét đến thế nào đâu!”
Vương Thu Thủy oán giận nói, ngũ quan nhíu lại với nhau, vung chân vung tay lên mà nói. “Cái đứa con dâu của bác ngày nào mà không ngủ đến giữa trưa mới dậy, ăn cơm mà còn bắt con bác bưng vào trong phòng cho nó, cháu nói xem, thằng con bác đúng là vừa có vợ đã quên mẹ rồi!”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân cúi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào chiếc kẹp tóc trong2tay bác gái. Bà ta vừa rồi nói Đóa Đóa nhà họ mà kẹp chiếc kẹp tóc này sẽ rất đẹp, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đó là con gái bà ta.
Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân nhướng mày: “Thế còn con gái bác?” Nói đến con gái, bác gái vỗ chân, cười ha hả: “Con gái của bác thì cưới được thằng chồng không tệ lắm, con rể chiều nó lắm, chẳng phải làm việc nhà gì cả, cũng không cần đi làm, ngày nào muốn ngủ đến lúc nào cũng được, cuộc sống gia đình cũng thoải mái lắm.” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhếch khóe miệng lên, hơi cười khẩy một tiếng. “Thể thì con gái bác có khác gì con dâu7bác đâu.” Nghe vậy, Vương Thu Thủy sầm mặt lại, lại đỏ bừng lên như gan lợn.
Bà ta phản bác: “Làm sao mà giống! Con dâu kia hết ăn lại nằm, còn con gái bác là ông xã nó không cho nó làm!”
“...” Cảnh Y Nhân mặc kệ bà ta, nếu cô sớm biết bác gái là kẻ tư lợi như vậy thì vừa rồi đã không cho bà ta tiền rồi.
Cảnh Y Nhân đứng dậy, giật lại chiếc kẹp tóc kim cương trong tay bác gái rồi kẹp lên tóc mình.
“...” Tay Vương Thu Thủy trống rỗng, bà ta ngỡ ngàng nhìn cảnh Y Nhân. “Y Nhân, không phải cháu cho bác chiếc kẹp tóc đó à?”
“Tôi bảo cho bác lúc nào?” Cảnh Y Nhân thản1nhiên liếc bà ta một cái.
Sau đó, cô đi đến trước giường bệnh, nắm lấy tay bà ngoại: “Bà ngoại ơi, bà điều trị cho thật tốt nhé. Hôm nào, cháu lại đến thăm bà nhé.” Bà ngoại ngơ ngác nhìn Cảnh Y Nhân, gật đầu mà trông có vẻ cái hiểu cái không.
Cảnh Y Nhân để lại số điện thoại của mình cho nhân viên điều dưỡng: “Nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Cô không trông cậy gì được vào người bác gái này cả, không tin bà ta lại chăm sóc tốt được cho bà ngoại. “Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Thấy Cảnh Y Nhân định đi, Vương Thu Thủy vội đứng lên.
“Y Nhân, cháu định đi về à? Ban nãy7lúc vào cửa, bác thấy có hai người đang đứng, bọn họ là ai thế?” “Bác có vấn đề gì sao?” Cảnh Y Nhân đưa mắt sang nhìn bác gái, lạnh nhạt nói.
“Không có gì, bác thấy hình như bọn họ là người tham gia quân ngũ, là người thân của cha cháu phải không. Nếu đã tham gia quân ngũ thì tốt quá, phúc lợi từ quốc gia sẽ rất nhiều...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.