*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ già nằm viện, con trai không trả tiền mà lại để cháu gái đằng ngoại trả tiền. Nếu chỉ vậy thì cũng thôi, Cảnh Đức Chính vốn là người trả chi phí nằm viện, chủ yếu là bây giờ bọn họ muốn lấy lại những đồng tiền đã tiêu nên mới bắt một đứa cháu gái họ ngoại là Cảnh Y Nhân bù tiền vào. Cái lý gì đây? Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, mặt bà ta lập tức đỏ rực lên như gan lợn vậy. “Bác đầu có nói là không nên đâu, ý của bác là bây giờ điều kiện của2cháu tốt thế này mà còn phải để ý tý tiền ấy sao. Nếu cháu đã giúp thì đưa Phật đến tận Tây Thiên đi”, đừng chỉ giúp một nửa làm gì!” Nói xong, bà ta cười ha hả. (*) Đưa Phật đến Tây Thiên: ý chỉ muốn làm việc gì phải làm đến cùng. “...” Cảnh Y Nhân không biết cuộc sống hàng ngày của bác gái ở nông thôn như thế nào. Nhưng nghĩ đến những lời bà ngoại vừa nói với cô, thì chắc chắn điều kiện của nhà bọn họ cũng không tốt.
Cảnh Y Nhân lười tính toán số tiền này, cứ coi như đó là chi phí trả cho bọn họ vì đã từng chăm sóc cho Cảnh7Y Nhân trước đây. Cô lấy chiếc túi đặt cạnh giường, kéo khóa ra, lấy từ trong túi ra một tập tiền mặt. Trong lúc lấy túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849754/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.