*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh đỗ xe rồi bước xuống, còn chưa kịp đóng cửa xe đã chạy nhanh vào nhà, giày cũng không đổi đã lao lên phòng sách trên tầng hai. Anh chợt nghe thấy tiếng Cảnh Y Nhân đang khóc ở bên trong.
Lục Minh vặn nắm cửa hai cái, nhưng cửa đã bị khóa trái. Anh lập tức lấy chìa khóa ra, mở cửa rồi vọt vào trong2thì nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm nhật kí của anh mà không ngừng khóc nức nở. “...” Con ngươi mắt của Lục Minh bỗng co rút lại, trong lòng căng thẳng. Cô đã biết? Lục Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, khẽ bước đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy cánh tay của Cảnh Y Nhân. Thấy Lục Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt, Cảnh Y Nhân mới định thần lại được, vươn hai tay đột nhiên ôm lấy cổ anh.
“Cậu ơi! Y Nhân xin lỗi cậu! Xin lỗi cậu!”
“..” Lục Minh ôm lại cô, vuốt ve lưng cô để an ủi: “Cô bé ngốc, đã qua rồi.” Ba ngàn năm đã trôi qua rồi.6Lục Minh ảo não vì cô đã biết được chuyện này, hại cô đau lòng muốn chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849623/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.