*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cảnh Y Nhân nhìn thấy Lục Minh đang mỉm cười trong bức ảnh.
May mà kiếp này cô gả cho Lục Minh. Có lẽ đã quen phía sau các bức ảnh vừa rồi đều có dòng chữ, Cảnh Y Nhân xoay bức ảnh trong tay để đọc mặt trái. Một hàng chữ bỗng đập vào mắt Cảnh Y Nhân. Sau đó, chỉ một giây sau, Cảnh Y Nhân mất khống chế, đôi môi đỏ hồng run khe khẽ.
Bàn tay nhỏ bé nâng lên che miệng lại, không muốn mình khóc thành tiếng.
Cổ tình, nước mắt lại không nghe lời mà rơi xuống dưới, khiến chữ viết trên bức bức ảnh bị nhòe đi.
“Nếu con người có kiếp sau,2ta sẽ không làm cữu cữu của nàng nữa. Y Nhân, ta phải làm phu quân của nàng, bảo vệ nàng đời đời kiếp kiếp.”
“Nếu con người có kiếp sau, ta sẽ không làm cữu cữu của nàng nữa.” Vì những lời này mà cô vẫn luôn hận hoàng đế, hận lâu đến như vậy. Thì ra câu nói đó vẫn chưa hết, người vẫn chưa nói xong.
Một nỗi ảo não, hối hận quẩn lấy toàn thân, khiến cả người cảnh Y Nhân run rẩy. Bàn tay Cảnh Y Nhân run rẩy buông bức ảnh xuống, lại giở lại tập tài liệu vừa rồi. Lấy tất cả bức ảnh ra và đặt xuống ngay ngắn.
Cô nhìn bức ảnh chụp hai bộ xương trắng ấy một lần nữa.
Hoàng cữu cữu6ban chết cho cô, sau đó cùng chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849622/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.