Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4�ến đâu cũng có người không ngừng cúi đầu khom lưng.
“Xin chào Lục tổng, chào Lục phu nhân.” Trong văn phòng. Lục Minh làm việc, Cảnh Y Nhân liền ở bên cạnh nhìn.
Đôi lúc cô còn làm cả công việc của thư ký như rót cà phê cho Lục Minh, ở cửa nhận tài liệu mà thư ký mang vào, khiến thư ký không phải bước vào phòng một lần nào. Trước kia, Cảnh Y Nhân chưa bao giờ chú ý dáng vẻ của Lục Minh khi nghiêm túc làm việc cả. Người đàn ông khi nghiêm túc làm việc là lúc có mị lực nhất.
Nhìn ngón tay Lục Minh với khớp xương rõ ràng đang cầm bút sàn sạt viết tài liệu, cánh tay mạnh mẽ cường tráng, dáng người cao ngất.
Giống2hệt ngày xưa, cô đã từng ở bên cạnh hoàng cữu cữu khi người ngồi phê duyệt tấu chương trên án.
Anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn chiều chuộng, thương yêu cô....
Nghĩ vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân lại cảm thấy áy náy, cô đi đến trước mặt Lục Minh. “Cậu ơi, buổi tối chúng ta đi dạo phố nhé.” “...” Bàn tay đang cầm bút của Lục Minh dừng lại, anh có chút kinh ngạc, chậm rãi ngước mắt lên nhìn Cảnh Y Nhân.
Trong đôi mắt trông có vẻ bình tĩnh của anh lại chứa niềm vui mừng tột độ. cảnh Y Nhân hiếm khi hẹn anh đi chơi thế này.
Lục Minh bình tĩnh “” một tiếng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Chỉ một lúc sau,6thư ký gõ cửa bước vào, thông báo cho Lục Minh biết đã đến giờ họp.
“Tôi biết rồi.” Lục Minh thản nhiên trả lời. Sau đó, anh đặt bút xuống, cầm lấy tài liệu trước mặt rồi đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc.
Lục Minh vốn định để cảnh Y Nhân ở đây nghỉ ngơi hoặc là chơi đùa một lúc, kết quả vừa ngẩng lên đã thấy đôi mắt long lanh của cô đang nhìn mình chăm chú.
“...”Lục Minh bình tĩnh nhìn cô, do dự hai giây mới mở miệng hỏi: “Em muốn đi xem thử không?”
Cảnh Y Nhân cong khóe miệng lên, dùng sức gật đầu, sau đó cùng Lục Minh đến phòng họp.
Đây là lần đầu tiên cảnh Y Nhân thấy Lục Minh họp. Để không quấy rầy đến3Lục Minh, cô lén vào bằng cửa sau, tìm ghế ở dãy cuối cùng để ngồi xuống. Lục Minh nhàn nhã ngồi ở phía trước, hơi nghiêng người về phía bục thuyết trình. Quản lí kế hoạch mở PPT để trình bày kế hoạch mới nhất. Lục Minh thường thường liếc phía sau một cái, chỉ thấy Cảnh Nhân trong bộ váy chống phóng xạ ngồi tại chỗ, tay cầm di động, ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn nội dung mà quản lí kế hoạch đang trình bày. Lục Minh không biết cô có nghe hiểu gì hay không nhưng trông cô nghiêm túc như động vật nhỏ đang tò mò nhìn sự vật mới mẻ xung quanh vậy. Không có ai phát hiện ra cô cả, khiến Lục Minh không nhịn được9cười khẽ một tiếng.
Nụ cười của Lục Minh khiến quản lí đang trình bày trên bục hơi khựng lại, lo lắng quay đầu nhìn anh.
“...” Anh ta đã nói sai cái gì à?
Lục Minh nhận ra không khí khác thường, thu lại biểu cảm trên mặt, lạnh nhạt nhìn quản lý kế hoạch.
“Tiếp tục đi.”
Quản lý kế hoạch mới tiếp tục trình bày.
Kế hoạch cho dự án này khá lớn, quản lý kế hoạch nói gần một tiếng vẫn chưa xong. Lục Minh sợ Cảnh Y Nhân ngồi phía cuối quá lâu đâm ra nhàm chán, mệt mỏi, vì thế anh lấy di động nhắn cho Cảnh Y Nhân một tin nhắn.
“Em có thấy mệt không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.