Chương trước
Chương sau
“Anh muốn làm gì cứ việc mở miệng, mục tiêu của anh đâu phải vợ tôi, đừng làm hại đến người vô tội.”
Nghe vậy, Nhạc Phong tựa như nghe thấy chuyện gì nực cười: “Anh nói cứ như hiểu rõ tôi lắm vậy, thể Lục tổng đoán xem mục tiêu của tôi là gì?” “Lúc trước anh đã ám sát tổng thống, mục tiêu của anh ngoài nhà họ Lục chúng tôi ra thì còn có thể là ai nữa?”
“Anh biết2là nhà họ Lục là được, vì anh cũng một thành viên của nhà họ Lục, không phải sao?” Nghe vậy, con ngươi Lục Minh co rút lại rất mạnh, anh hơi nheo mắt lại, một luồng sát khí ập tới. Anh đột nhiên đứng lên: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Nhạc Phong chậm rãi bước đến trước cửa sổ sát đất của phòng khách, sau đó kéo cửa sổ lên một nửa, bên ngoài trời đang mưa nhỏ, một5luồng gió lạnh ùa vào. “Chỉ cần anh nhảy từ nơi này xuống, tôi sẽ bỏ qua Cảnh Y Nhân.”
“...” Nghe vậy, Lục Minh nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười như có như không.
“Nếu tôi mà nhảy từ nơi này xuống thì anh cũng không sống nổi đến hừng đông đâu. Vợ của Lục Minh tôi không phải kiểu người mà ai muốn uy hiếp cũng được.” Chuyến đi của Lục Minh hôm nay xem ra vô ích rồi,6tên Nhạc Phong này chỉ sợ là có thù sâu hận lớn gì đó với cha anh, nếu không, sao anh có thể tự dưng gây thù chuốc oán với một người hoàn toàn xa lạ như anh ta được, hiển nhiên là anh ta đã chuẩn bị sẵn ngay từ trước. Cảnh Y Nhân chẳng qua chỉ là công cụ dùng để khiếu thích anh thôi. Anh ở ngoài sáng, địch ở trong tối, đến bây giờ anh vẫn chưa5rõ tên Nhạc Phong này rốt cuộc có thù hằn gì với nhà họ Lục. Lục Minh lạnh nhạt đứng lên, rút một thiệp mời màu đỏ trong áo ra đặt xuống bàn. Anh nhếch môi nói với Nhạc Phong: “Cuối tuần diễn ra hôn lễ của tôi và Cảnh Y Nhân, nếu anh rảnh cũng có thể tham gia.”
Nói xong, Lục Minh định xoay người đi ra...
“Hôn lễ?” Nhạc Phong có vẻ hơi ngỡ ngàng. Chẳng phải bọn họ đã3là vợ chồng rồi sao? Lục Minh dừng lại, thản nhiên cười nhẹ: “Y Nhân thích cảm giác hạnh phúc khi được gả cho tôi, về sau hàng năm tôi đều sẽ chuẩn bị cho cô ấy một buổi hôn lễ.”
Lời nói của Lục Minh tràn ngập khiêu khích.
“...” Con người của Nhạc Phong đột nhiên co rút lại, mặt anh ta trở nên xanh mét. Thì ra Lục Minh chạy tới tận đây là để khoe vợ chồng anh ta ân ái đến thế nào sao? Bức ảnh kia căn bản không chọc tức được anh ta sao?
Giọng nói đây khinh thường của Nhạc Phong vang lên sau lưng.
“Vợ của anh sao?”
“Theo tôi được biết, vì thân phận và địa vị của anh, cha cô ấy mới gả cô ấy cho anh chứ không phải do con người Lục Minh, nếu không có cha anh thì hiện giờ cô ấy đã là vợ của tôi rồi, tất cả những gì anh có được đều là của tôi, tôi chỉ hôn người phụ nữ vốn nên thuộc về tôi thôi.”
Nhạc Phong vừa dứt lời, hai chân Lục Minh chợt dừng lại, anh lập tức xoay người lại, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn anh ta. Sau đó anh lao đến túm cổ áo Nhạc Phong: “Anh có ý gì? Rốt cuộc anh là ai?” Nhạc Phong cười nhạo một cách thản nhiên, giọng nói tràn ngập khiêu khích: “Kẻ thù của nhà họ Lục các anh đấy.” “Anh có tin tôi sẽ khiến anh không sống nổi ở thành phố S, sống không bằng chết hay không?” Nhạc Phong tự tin lắc đầu: “Không tin! Tôi mà sống không bằng chết, thì sẽ có người còn đau đớn hơn cả tôi.” Nhạc Phong dám thẳng thừng tuyên chiến như thế, chỉ sợ là sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí không hề sợ thân phận của mình bại lộ, trực tiếp nói thẳng cho Lục Minh biết mình tới để tiễn cả nhà họ Lục bọn họ xuống địa ngục. “Rốt cuộc nhà họ Lục chúng tôi có thù sâu hận lớn gì với anh?” “Anh về nhà hỏi xem cha anh đã làm chuyện xấu xa gì là biết.”
“Cuộc bầu cử tổng thống cũng giống như binh gia thắng bại, nếu không chơi nổi thì tham gia làm gì.” Lục Minh suy đoán có thể là người tham gia tranh cử chức vị tổng thống cùng thời điểm với cha anh nhưng bị loại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.