“Đúng là không biết xấu hổ!”
“Đàn ông con trai chúng ta đúng là xui xẻo tám đời nên cưới phải loại đàn bà này!” “Loại phụ nữ này đúng là kiểu ngàn vạn người cưỡi!”
“Hay là mắt kém, người đàn ông tốt như Lục Minh cũng không thấy rõ?”
Chỉ mới được vài giờ đã có hơn một vạn bình luận. “Rầm!” một tiếng, sắc mặt Lục Minh xanh mét, anh hung hăng ném điện thoại vào vách tường, khiển điện thoại vỡ tung ra.
Sau đó, anh lấy điện2thoại cố định trên bàn làm việc gọi cho trợ lý.
“Chặn ngay tin wechat kia đi, bên truyền thông nào dám đăng tin này thì bảo hắn tới tìm Lục Minh tôi!”
Nói xong, Lục Minh hung hăng đập điện thoại. Sau đó, anh bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế, cầm chìa khóa và áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài... Anh rời khỏi phòng đọc sách, đi nhanh về phía phòng ngủ chính, lúc tới gần, Lục Minh vô thức nhẹ nhàng bước chậm lại. Cửa phòng mở5hé, Cảnh Y Nhân đã để cửa cho Lục Minh.
Lục Minh xuyên qua khe cửa nhìn vào căn phòng tối mờ, thấy Cảnh Y Nhân đang tựa vào đầu giường ngủ, đèn bàn bên giường vẫn sáng, màn hình tivi hiển thị bông tuyết tức là đã hết giờ phát sóng.
Lục Minh nhẹ nhàng đi vào phòng tắt tivi.. Sau đó anh đi đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ Cảnh Y Nhân nằm xuống rồi kê gối dưới đầu để cô ngủ được thoải mái hơn. Hai ngày6nay Cảnh Y Nhân phải huấn luyện quân sự nên vừa nằm xuống là ngủ rất sâu.
Cô có người lại tìm một tư thể thoải mái, ở trong chăn, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849437/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.