Chương trước
Chương sau
Như thể nghe thấy chuyện tiếu lâm, Nhạc Phong chợt bật cười.
Bầu cử tổng thống? Anh chưa bao giờ để ý đến mấy thứ đó...
Khi Lục Minh trở về nhà đã là gần sáng. Cảnh Y Nhân đang ngủ say trong ổ chăn thì2đột nhiên cảm nhận được mình bị ốm vào lòng từ sau lưng. Cô vô thức xoay người lại, tìm một tư thế thoải mái để vùi mình trong lòng Lục Minh, vươn cánh tay ôm lấy cổ anh.
Lục Minh cúi đầu khẽ hôn5lên môi cô.
“Anh thật sự xin lỗi. Hôm qua tâm tình của anh không tốt nên thái độ hơi kém.”
Cảnh Y Nhân ngái ngủ, đôi mắt mờ mịt nhìn anh mỉm cười: “Em hiểu mà, không sao đâu.”
Tay Cảnh Y Nhân kéo cổ Lục6Minh sát gần mình hơn, rồi rúc vào cổ anh tiếp tục ngủ, xung quanh đầu mũi cô tràn ngập mùi hương nhè nhẹ của đàn ông, khiến cảnh Y Nhân cảm thấy yên tâm, thoải mái và an toàn. Lục Minh ngẩng đầu5lên ôm lấy cô thật chặt. “Chúng ta đi nghỉ phép đi, em nghỉ học vài ngày nhé.” “...” Cảnh Y Nhân không biết vì sao Lục Minh bỗng dưng muốn đi nghỉ phép, có lẽ thật sự do quá mệt mỏi hoặc là3áp lực quá lớn nên anh cần thả lỏng một chút. Cảnh Y Nhân không từ chối, cọ cọ áo ngủ của anh mà gật đầu.
Chỉ là Cảnh Y Nhân hơi ngượng ngùng, vừa mới đi học được mười ngày thì đến kì nghỉ hè, vừa trở lại trường được ba ngày lại xin nghỉ phép.
Năm học thứ hai mà cô mới chỉ học có ba ngày... Nhưng Lục Minh lại nói đi là đi. Cảnh Y Nhân cảm thấy cô vừa ngủ dậy là Lục Minh đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi.
Lục Minh quyết định đưa Cảnh Y Nhân đến nước H du lịch. Thứ nhất là để tránh Nhạc Phong tiếp xúc với Cảnh Y Nhân. Thứ hai có thể tránh được độ đỉnh điểm của mấy lời ra tiếng vào trên mạng, anh không muốn Cảnh Y Nhân biết dư luận đang nói gì về cô sau lưng có.
Dựa theo tính cách của Cảnh Y Nhân, chắc chắn cô sẽ tức giận đến mức hộc máu và bật khóc, nhưng anh lại không có cách nào ngăn cản dư luận xã hội, càng giải thích chỉ càng bôi đen hơn mà thôi. Anh không muốn nhìn thấy cô đau lòng đến chết, không muốn bởi vì dư luận mà khiến một cảnh Y Nhân vốn luôn hoạt bát biến mất... Dù sao anh cũng đã cho người chặn tin tức tiếp tục lan truyền rồi, chỉ mấy ngày gần đây là gây bão, sau này mọi người sẽ dần quên đi. Coi như bọn họ đi hưởng tuần trăng mật trước khi kết hôn, tốt nhất là khi trở về, trong bụng cô có thể có tiểu Lục Minh. Sau khi trở về, anh sẽ đền bù cho cô một hôn lễ long trọng.
Tất cả ồn ào bàn tán cũng sẽ tự sụp đổ theo.
Lục Minh đã lên một kế hoạch hoàn hảo, nhưng thường thì người tính không bằng trời tính.
Lục Minh không biết Cảnh Y Nhân sợ độ cao... Đây là lần đầu tiên cảnh Y Nhân ngồi máy bay. Trong khoang hạng nhất xa hoa, tiếp viên hàng không phục vụ chu đáo, Cảnh Y Nhân lại có vẻ hơi căng thẳng. Máy bay còn chưa cất cánh, cô đã nắm chặt tay vịn, khẩn trương đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh. Không phải cô sợ ngồi máy bay mà là cô sợ độ cao. Hình như trước kia cô chưa bao giờ sợ độ cao đến vậy, vì sao bây giờ lại sợ nhỉ?
Ngẫm lại thì Cảnh Y Nhân cũng không thấy lạ, nơi cao nhất nước Lộc Nguyên chính là cổng thành, không có nhà tầng nào cao hơn, càng đừng nói đến máy bay.
Sắc mặt Cảnh Y Nhân trông có vẻ bình tĩnh, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Máy bay còn chưa cất cánh đã cao như vậy rồi, nếu thật sự bay lên thì sẽ cao đến mức nào. Cảnh Y Nhân đánh mắt sang phía Lục Minh thấy anh đang đọc một quyển tạp chí: “Cậu ơi, anh nói xem liệu máy bay này có bị hết điện giữa chừng rồi rơi xuống không?” “...” Hết điện? Cô cho rằng máy bay này là đồ chơi chạy bằng điện à? Lục Minh cười nhẹ một tiếng, lật sang một tờ tạp chí để đọc. “Không đâu, nguyên lý của nó không dựa vào điện đâu.” “Thế liệu có thể bị thiên lôi ăn mất hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.