Chương trước
Chương sau
Thẩm Nguyệt có nói rằng con bé này biết võ công đâu?
Nhiễm Thanh định thần lại, kéo váy lên, rút ra một con dao găm trên đùi rồi đâm tới. Khóe miệng cô ta khẽ nhếch: “Giết người diệt khẩu!”
Cảnh Y Nhân thầy cô ta cầm dao găm trong tay xông tới định đâm mình thì con ngươi đột nhiên co rút lại. Cô đề khí, nhấc chân đá vào cổ tay của cô2ta. Nhưng lần này Nhiễm Thanh đã thông minh hơn, lúc bị Cảnh Y Nhân đá vào cổ tay, cô ta thuận thể dùng tay kia nắm chặt lấy bàn chân Cảnh Y Nhân, định xoay cô 360 độ...
Cảnh Y Nhân cũng chẳng vừa, ngay khi bị cô ta giữ chân, cô quay người một vòng trên không trung, chân còn lại đá vào đầu Nhiễm Thanh. Nhiễm Thanh bị Cảnh Y Nhân đá vào đầu dẫn đến choáng váng, theo bản năng thả tay ra, liên tục lùi ra sau mấy bước, dao găm trên tay không biết đã bay đi đâu rồi.
Cô ta ngỡ ngàng nhìn trái nhìn phải, thấy dao găm bị cắm phập lên cửa toilet. Cảnh Y Nhân tiếp đất an toàn bằng một tư thế đẹp mắt, khinh thường cười khẩy một tiếng: “Có mỗi ngón võ mèo cào ấy mà cũng muốn giết người diệt khẩu à?” Nhiễm Thanh tự thấy không đánh lại được cảnh Y Nhân, xoay người định bỏ chạy, nhưng cô ta mới kịp chạy tới cửa thì chợt loáng một cái, đã thấy cảnh Y Nhân xuất hiện ngay trước mặt, chắn cửa toilet lại. Cảnh Y Nhân hất cằm lên chất vấn: “Đánh1thua chưa báo họ tên đã định bỏ chạy, cô không biết quy củ trên giang hồ à?” “...”Gì cơ?! Con bé này bị thần kinh à? Tưởng đây là thời cổ đại hay đang diễn tuồng? Bị thua thì phải báo họ tên ư?
Ai muốn cứ làm theo cái thứ quy củ giang hồ đó với cô ta chứ?
Nhiễm Thanh giận dữ hừ một tiếng: “Tránh ra!”
“Nhiễm Thanh, cổ ở bên trong đúng không?” “Cốc cốc cốc!” Nhiễm Thanh vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng của một người đàn ông nghe rất quen tai.
Là Thẩm Nguyệt!
Cả người Nhiễm Thanh run lên, nét mặt ngưng trọng, cô ta bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân.
Thấy cô ta sợ hãi, Cảnh Y Nhân nhếch miệng lên: “Tìm được cố rồi kìa? Nhiễm Thanh?”
Cảnh Y Nhân đặt tay lên chốt khóa cửa... “Đừng!” Nhiễm Thành thấp giọng vội ngăn lại. Ngoài cửa lại vang lên giọng nói giận dữ của Thẩm Nguyệt, anh ta hừ một tiếng. “Nhiễm8Thanh! Tôi biết cô đang ở bên trong, tốt nhất cô đừng làm chuyện gì ngu xuẩn, ông chủ đã biết cô làm gì rồi, cô cứ chờ chết đi!”
Nghe vậy, Nhiễm Thanh có vẻ sợ hãi. Cảnh Y Nhân nhìn thấy cô gái này vừa rồi còn hùng hổ với cô, bây giờ lại nơm nớp lo sợ. Ông chủ của bọn họ sẽ nuốt sống cô ta à? Mà thực ra vừa rồi cô ta chẳng chiếm được chút ưu thế nào, còn bị Cảnh Y Nhân tát một phát, hứng trọn một cú đá nữa.
Cảnh Y Nhân đột nhiên mủi lòng.
Cô giơ tay đẩy cô gái vào góc tường phía sau cánh cửa, rồi mở cửa ra. cảnh Y Nhân nhìn người đàn ông xa lạ ngoài cửa: “Anh tìm ai thế? Đây là toilet nữ!”
Thẩm Nguyệt mặc âu phục, đi giày da, nhìn thoáng qua Cảnh Y Nhân, sau đó rướn cổ lên quan sát bên trong, thấy các gian toilet đều đang mở8cửa.
Cảnh Y Nhân đứng chặn trước cửa: “Anh còn chưa đi à, nhìn cái gì mà nhìn? Biến thái?” “...” Thẩm Nguyệt thấy Nhiễm Thanh thật sự không ở đây, bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân vài giây rồi mới xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng người đàn ông đi khuất, Cảnh Y Nhân thản nhiên nhìn Nhiễm Thanh đứng sau cánh cửa đang sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
Cô không quay đầu lại mà ra khỏi toilet. Vừa ra khỏi toilet, Cảnh Y Nhân liền nhìn thấy Lục Minh đang đi tới.
“Sao em đi lâu thế?”
“...” Cảnh Y Nhân dừng lại, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua nhà vệ sinh. Sau đó, cô thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Em đau bụng nên phải giải quyết” thôi.” Không phải Cảnh Y Nhân cố ý muốn nói dối Lục Minh, chỉ là cô không muốn anh phải lo lắng cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.