Chương trước
Chương sau
Hoa đán nhếch miệng nở một nụ cười nhạt. 1 “Tốt nhất đừng tự cho là đúng! Không chừng tôi sẽ nổ súng giết chết cô ngay bây giờ đấy!” Cảnh Y Nhân đi từng bước tới trước nòng súng, đôi mắt long lanh bình tĩnh nhìn vào anh ta. Cô mở miệng chất vấn: “Tôi đuổi theo chỉ muốn hỏi anh, tại sao anh lại muốn giết tổng thống? Ông ấy là một người tốt như vậy, anh có biết giết ông ấy là chuyện ngu ngốc đến mức nào không?”
“Người tốt?” Hoa đán phì cười, sau đó cười vang một tràng, như thể vừa nghe truyện hài vậy. “...” Điệu cười ấy hòa lẫn với ánh trăng làm cảnh Y Nhân phải khẽ nhíu mày. Trong tiếng cười ấy còn phảng phất một nỗi đau thương không nói nên lời. “Cô bé này, cô quá đơn thuần rồi. Từ trước tới nay làm gì có vị vua hay tổng thống nào dám nhận mình là người tốt, chưa từng làm chuyện xấu xa? Nếu không, cô nghĩ xem sao ông ta có thể ngồi vào vị trí đó được?”
Hoa Bất Trảm thu súng về, ném vào cốp sau xe: “Cô đi đi. Tôi không giết phụ nữ tay không tấc sắt.”
Đôi mắt trong trẻo của Cảnh Y Nhân nhìn anh ta không rời, cô nghiêm túc nói: “Vậy thì tôi cũng không thể thả anh đi được, tôi vất vả đuổi theo anh là để bắt anh về mà.”
Hoa Bất Trảm cong khóe miệng: “Để xem cô có bản lĩnh này không đã!”
“...” Cảnh Y Nhân duỗi tay ra, bất ngờ hành động...
Chỉ là cô chưa kịp chạm vào Hoa Bất Trảm đã cảm thấy vùng eo đau nhói, sau đó sức lực toàn thân dần mất đi.
Trong chớp mắt, bàn tay nhỏ của Cảnh Y Nhân khựng lại giữa không trung, theo bản năng cô nhìn về phía eo mình. Chỉ thấy anh ta dùng một thứ thô thiển đâm vào người cô, sau đó bắn nước vào trong, giống cái cách bác sĩ đã làm lúc đi khám sức khỏe toàn thân.
Khốn nạn! Sao người ở thế giới này cứ hở ra là tiêm với chích thế. Cảnh Y Nhân nhỏ giọng chửi một câu: “Đồ đê tiện!”
“Cô bé à, trên đời này làm gì có đạo nghĩa giang hồ, là do cô em quá ngây thơ thôi!” Hoa Bất Trảm nói rồi rút ống tiêm ra. Cả người Cảnh Y Nhân mềm nhũn ngã sấp xuống, mắt cô khép lại, mất đi tri giác... Hoa Bất Trảm thuận thế đỡ được cơ thể yêu kiều mềm mại của cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống đất, gạt mấy sợi tóc trên mặt cô rồi cười khẽ.
“Này bé con, lần sau trước khi bắt người đừng nói với hắn là cô em đến bắt hắn nhé!”
Nói rồi Hoa Bất Trảm nhìn Đại Xủ đứng một bên, ra lệnh cho nó. “Đi gọi người đón chủ nhân của mày về đi!“.
Nói xong, Hoa Bất Trảm rút ô bên hông Cảnh Y Nhân ra rồi đứng dậy. Sau đó anh ta lấy một cây súng bắn đinh trong cốp xe, ấn nút khởi động, tiếng máy bắt đầu kêu “rì rì”, anh ta nhanh chóng dùng nó tháo biển số xe xuống, thay bằng một biển số khác. Xong xuôi anh ta sập cốp xe, leo lên xe nổ máy rời đi...
Cảnh Y Nhân tỉnh lại vào lúc 11 giờ đêm. Bữa tiệc rượu ở Nhà Vàng đã sớm kết thúc. Cô từ từ mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn trần nhà với hoa văn phong cách châu u, nhất thời chưa hiểu tại sao mình lại ở đây. Cô từ từ nhìn xung quanh, trong căn phòng xa hoa này, Lục Minh đang ngồi bên cạnh giường cô nằm. Ký ức của Cảnh Y Nhân dần dần trở lại, nơi này là Nhà Vàng, vừa rồi cô bị tên hoa đán kia bắn một ít nước nên ngất xỉu. Cô ngồi bật dậy theo bản năng, lúc này mới chú ý đến bàn tay nhỏ của mình được một bàn tay lớn khác nắm lấy. Cô mở to hai mắt, quên mất vẻ mặt lo lắng của Lục Minh, vội vàng nói: “Người kia bắn ngất em.”
“...” Có vẻ Lục Minh đã biết chuyện này nên không nói gì. Anh chỉ bình tĩnh nhìn cô: “Nằm xuống nghỉ thêm một lát đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.