“Tôi lập tức đi điều tra thân phận của hắn.”
Tổng thống đại nhân lạnh lùng xua tay: “Thôi bỏ đi!” Làm gì có ai đi ám sát lại dùng thân phận người nổi tiếng. Đương nhiên thân phận của người này là giả.
Huống chi đó chỉ là một nghệ danh, hôm nay có thể lấy tên là Hoa Bất Trảm, thì ngày mai có thể lấy tên là Hoa Vạn Nhận được.
Để đi vào Nhà Vàng đều phải qua kiểm tra an ninh, không thể có người mang theo vũ khí vào. Hắn đã cải trang thành hoa đán để tới ám sát.
Với giọng hát của hắn thì chỉ e đã sớm chuẩn bị cho vụ ám sát này.
“...” Lẽ nào là đứa nhỏ kia sao?
Tổng thống nhìn lên sân khấu không một bóng người, con người như càng sâu thẳm, ống âm thầm thở dài.
Vậy mà ông không biết đứa nhỏ Y Nhân kia lại biết võ công. Hôm nay nếu không nhờ cô thì cái mạng già này của ông đã xong đời rồi.
Lớp khói đã tan hết, Lục Minh không thấy bóng dáng Cảnh Y Nhân đâu, sắc mặt đen si như Bao Công. Anh lập tức điều người đi tìm kiếm...
Cảnh Y Nhân không biết mình đã chạy bao xa, cô mệt tới mức thở hồng hộc, mồ hôi vã ra ướt đẫm váy áo, dán chặt lên sống lưng.
Cô vẫn chưa nhìn thấy người nào ở phía trước.
Đại Xú chạy trước đã mất dạng, cô cầm còi lên thổi gọi về, sau đó lại đuổi theo tiếp.
Cảnh Y Nhân nhờ có ánh trăng sáng mà đuổi theo tới tận cuối đồng cỏ, chạy vào trong khu rừng cây nhỏ. Chạy hết rừng cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849340/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.