Nói xong Lục Minh giơ tay lên xem đồng hồ: “Lát nữa anh sẽ đưa em ra ngoài.”
“...” Muộn rồi cậu còn muốn đi đâu? Cậu không hỏi chuyện cô đuổi theo hoa đán kia à? Đương lúc Cảnh Y Nhân còn đang nghi hoặc thì cửa bị đẩy ra.
Lục Minh theo bản năng nhíu chặt mày lại, con ngươi lạnh lùng như sâu hơn. Một đội cảnh vệ mặc thường phục đi vào, cung kính chào Lục Minh một tiếng, sau đó đưa giấy chứng nhận cho Cảnh Y Nhân xem để chứng minh thân phận của bọn họ. “Cô Cảnh, chúng tôi là đội cảnh vệ của Bộ Quốc phòng. Theo quy định, chúng tôi nhất định phải điều tra triệt để chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Chúng tôi nghi ngờ cô đồng lõa với hung thủ, do có liên quan tới vụ án giết người nên xin cô hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.” “...” Đồng lõa với hung thủ? Vụ án giết người? Nghe mấy chữ này, Cảnh Y Nhân bắt đầu nổi giận. Cô túm chặt chăn, quát lên: “Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Các anh có chứng cứ không?
Cô có lòng tốt đi bắt người, còn bị người ta tiêm thuốc mê ngất xỉu. Cuối cùng lại bị nhận định là tòng phạm. Lại còn vụ án giết người, rốt cuộc là cái gì? Đội trưởng đội cảnh vệ đưa mắt nhìn Lục Minh: “Cậu Lục, cậu không nói cho phu nhân của mình sao?” “...” Đôi mắt Lục Minh lạnh như băng, khuôn mặt tái mét biểu lộ sự tức giận. Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, anh nhướn mày cảnh cáo: “Ai cho phép các anh vào đây?” “...” Đội trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849342/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.