“Ọc!...Khụ! Khụ! Khụ!”
Kim Hậu vừa mới bừng tỉnh lại thì ngay lập tức đã mãnh liệt ho khan ra một búng nước. Một trận đau đầu đột nhiên nổi lên làm hắn nhất thời cảm thấy rất nhức nhối, đi kèm theo đó là một cơn chóng mặt làm hắn bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh vài ngôi sao đang quay quanh đầu như ẩn như hiện.
Trở mình nhìn sang phía bên cạnh, Kim Hậu thấy xác một con cá có phần đầu đã bị tan nát, chỉ còn lại phần thân miễn cưỡng gọi là lành lặn. Đó chính là con cá xấu số bị hắn giết.
Đánh giá lại hoàn cảnh xung quanh. Trước mặt hắn là một thác nước trắng xóa cao khoảng độ vài chục mét đang xối xả chảy xuống một cái hồ nước tuy không lớn nhưng lại sâu không thấy đáy. Chung quanh là thảm cỏ xanh mơn mởn, trên đó là đủ các loại hoa màu đua nhau mọc tầng tầng lớp lớp. Tứ phía núi non cây cối cao chót vót bọc lại nơi này thành một cái sơn cốc thiên nhiên cực kỳ thơ mộng.
Kim Hậu đảo mắt thấy Bạch lão đang lơ lửng cau mày trên một tảng đá cách đó vài bước, hắn bèn lết tới bên lão thắc mắc:
“Khục! Khục! Sư phụ, đây là đâu ạ? Con nhớ là con đang trôi ở trên một dòng sông mà?”
“À! thì ta thấy con sông này có một nhánh rẽ cho nên ta cứ để ngươi xuôi theo dòng chảy của nhánh rẽ đó rơi xuống đây. Ngược lại là tìm được một chỗ thật không tồi.”
Ta Ngất!
Thảo nào mà Kim Hậu cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bien-dai-luc-phieu-luu-ky/3040328/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.