Sau khi Kim Hậu ăn tối bằng chính con cá xấu số mà mình giết được, hắn liền nhanh chóng thoáng ngồi điều thức lại một chút, sau đó cứ như vậy nằm vật xuống thảm cỏ lăn ra ngủ như chết. Một ngày trải qua đầy biến cố làm Kim Hậu hoàn toàn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cho nên hắn lựa chọn đánh một giấc cho thật sảng khoái.
Một đêm lại nhanh chóng qua đi, mặt trời lại bắt đầu chuẩn bị mọc. Trong lúc Kim Hậu vẫn còn đang say giấc nồng thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn tới nỗi làm vang vọng cả sơn cốc, tiếp theo đó là tiếng đất đá ầm ầm bừa bãi rơi xuống làm hắn phải giật mình tỉnh dậy.
Vội vàng dụi đôi mắt còn đang mơ màng của mình, Kim Hậu đã thấy Bạch lão lơ lửng trên vách núi ngay sát thác nước, trước mặt lão là một cái… hang?
Mang theo thắc mắc của mình vội vàng chạy tới bên dưới vách núi, hắn hô lớn hỏi:
“Sư phụ, người vừa mới làm gì vậy?”
“Còn không thấy sao? Vi sư vừa làm cho ngươi một cái sơn động chứ còn gì nữa.” Bạch lão vừa cười hài lòng với tác phẩm mình vừa mới làm ra, vừa đáp.
“Sơn động nhân tạo?” – Bốn chữ này lóe lên trong đầu Kim Hậu.
“Người làm ra cái sơn động này để làm gì ạ?” Kim Hậu nghi hoặc nói.
“Thế ngươi định ăn ngủ ngoài trời vài tháng sao? Ngoài ra thì cái chính là cần cho ngươi một chỗ thật yên tĩnh để còn tập luyện dược chứ, không thể cứ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bien-dai-luc-phieu-luu-ky/3040331/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.