“Cô Hại Cậu chủ đã chờ cô ngoài xe”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng thông báo.
Hạ Cẩn Mai mỉm cười rồi vội vã chạy ra xe.
Đã rất lâu rồi cô không được đi ra ngoài, vì vậy cô không khỏi háo hức.
Hạ Cẩn Mai mở cửa bước vào xe, ngay lập tức mắt trợn tròn lên: “Anh là ai?”
Vương Tuấn Dương trong tạo hình mới suýt chút phì cười, anh nháy mắt hỏi: “Em đoán xem”
Hạ Cẩn Mai nheo mắt nhìn kỹ hơn một chút.
Đối phương cũng mặc đồ thể thao y như cô, thậm chí còn như đồ đôi.
Điều này khiến cô chột dạ vừa nhìn đối phương lại nhìn tới bộ đồ trên người mình.
Hạ Cẩn Mai nghe cái giọng có chút giễu cợt của anh liền đoán ra.
Cô ngồi lên xe với một tâm trạng khó hiểu, không nhịn được lại nói: “Vương Tuấn Dương? Anh là tắc kè à?”
“Cái gì?”
Vương Tuấn Dương bị hỏi bất ngờ thì cười lớn.
Anh nhíu mày lại.
Phân giao nhau giữa hai chân mày nhăn lại.
Hạ Cẩn Mai bĩu môi “xì” một tiếng, cảm thấy Vương Tuấn Dương kỳ lạ hết sức.
Rõ ràng chân anh không sao lại cứ phải giả vờ bị liệt, xong đi ra ngoài lại phải biến hình thành người khác thế này.
Sống như vậy thật mệt.
Nói đến việc bị ám sát, người giàu đúng là ai cũng bị cả nhưng có thấy ai phải giả vờ ngồi xe lăn như Vương Tuấn Dương đâu.
Hạ Cẩn Mai thật tình không sao hiểu được.
“Em càng ngày càng lirrgu”
Vương Tuấn Dương đưa tay túm lấy cổ của Hạ Cẩn Mai.
Cô nhanh trí né tránh, thế là cổ bị kẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096231/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.