Cảm giác vừa kỳ lạ, vừa vui vẻ trộn lẫn với nhau.
Hạ Cẩn Mai cũng không biết phải diễn tả thể nào.
“Nhìn đôi kia kìa.Nam phong trần, nữ xinh như minh tinh điện ảnh”
Bỗng có tiếng xì xèo vang lên trong quán.
Vương Tuấn Dương theo phản xạ tự nhiên của mình hơi cau lại, nhưng rồi khi nghe rõ hơn lời thì thâm thì lỗ tai lại trở nên hưng phấn lạ thường.
Anh đưa tay móc móc cái lỗ tai với ý định để nghe rõ hơn.
“Hình như họ chưa đến đây bao giờ.Ngày nào tôi cũng ăn sáng ở đây đâu có thấy cặp tình nhân nào đẹp đôi thế đâu”
Hạ Cẩn Mai nghe không sót lời nào.
Chẳng hiểu sao lại thấy tai mình đang nóng dần lên.
Cô lẩm bẩm trong miệng: “Tình nhân, cái gì mà tình nhân? Các người có mắt không vậy? Đây là chú cháu.Vương Tuấn Dương còn để râu cơ mà.”
“Em lẩm bẩm cái gì đừng tưởng tôi không nghe thấy nhé!”
Vương Tuấn Dương vừa nói, bàn tay anh vừa cầm lấy tay cô kéo lên trên lâu.
Rất nhanh hai người đã tìm được một chỗ sát ngay cạnh cửa sổ.
Trong khi đó, Tiểu Trương và Lục Vĩnh Thành ngồi ở tầng dưới, gần lối ra vào.
Trên lầu, Hạ Cẩn Mai nhanh chóng nhìn ngó xung quanh.
Cô cứ như một đứa trẻ lần đầu được đưa đi chơi phố vậy.
“Cái đầu của em nó giống con chỉ chỏ rồi đấy”
Vương Tuấn Dương lấy giấy ra, tự tay mình lau lại cái bàn cho thật sạch mà nói.
Hành động này lập tức bị Hạ Cẩn Mai thu vào mắt.
Cô nhớ Vương Tuấn Dương đâu có mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096232/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.