Từ bên ngoài Lục Vĩnh Thành khẽ gõ cửa nói vào.
Vương Tuấn Dương nhíu mày một cái, rất nhanh anh di chuyển xe lăn ra ngoài cùng Lục Vĩnh Thành sang một phòng khác.
“Có chuyện gì vậy?”
Khi cánh cửa khép lại cũng là lúc tiếng Vương Tuấn Dương chậm rãi cất lên.
Lục Vĩnh Thành tiến gần hơn đến bên cạnh chủ nhân của mình, dường như là đề phòng bức vách có tai nên thanh âm cũng nhỏ đi: “Tôi vừa tra ra được Kiêu Chính Minh có đi Hoàng Hà Hải hai tuần trước.Việc anh ta tới đây đòi người liệu có liên quan đến chuyện này hay không?”
Ánh mắt Vương Tuấn Dương thâm trầm xa xăm, không nhìn thấu được anh đang nghĩ gì cả nhưng đoán rằng lòng anh đã có tính toán.
“Tôi đã dần hiểu mánh khóe của mẹ tôi rồi.Bà ta đánh vào lòng tin của tôi, những người mà bà ta cho rằng tôi yêu quý.”
Lục Vĩnh Thành hơi nhíu mày lại, nửa hiểu nửa không hiểu.
Vương Tuấn Dương có vẻ cao hứng nên anh không ngại giải thích thêm: “Đầu tiên là khi Hạ Cẩn Mai xuất hiện, bà ta cố tình sắp xếp mọi thứ giống như tình cờ, lại không phải tình cờ để đưa Cẩn Mai xuất hiện vào trong cuộc sống của tôi, dùng cô ấy như một quân cờ để phân tán sự chú ý.Tiếp theo là bắt đầu để cho mối quan hệ của Cẩn Mai và tay sát thủ điên đó mập mờ mập mờ cũng chung mục đích này.Mà trong quá trình đó, quả thật tôi trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.”
Vương Tuấn Dương nghiêm túc thừa nhận.
Lục Vĩnh Thành vẫn yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096230/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.