Đối Phương thấy cô cất tiếng hỏi thì cũng nhanh chóng đáp: “Bác gái đã có thể ăn được thức ăn mêm rồi, nhưng mà một ngày người nhà chỉ được vào một chút, còn phải mặc đồ vô trùng của bệnh viện.E là hôm nay cháu sẽ không thăm được rồi.”
“Vâng! Cháu cũng vào xem bác trai thế nào.Bác gái đã có các y bác sĩ chăm sóc, bác trai cũng nên giữ gìn sức khỏe, đừng có thức khuya và ăn uống không đầy đủ nếu không có thể sẽ bệnh.Cháu có mang vào một ít canh bổ.Bác uống một chút đi ạ!”
Vừa nói Hạ Cẩn Mai vừa lấy một chiếc cặp lông và một bình giữ nhiệt đưa về phía Lưu Thịnh Hào.
Lưu Thịnh Hào có chút xúc động.
Khi đã vê già rồi người ta thường cân tình cảm.
Hạ Cẩn Mai càng hiểu chuyện, Lưu Thịnh Hào càng đau lòng bởi Lưu Bối Na không được như cô cháu gái này.
“Được rồi, lát nữa bác sẽ ăn.Dạo này cháu sống tốt chứ?”
Lưu Thịnh Hào hôm nay mới có cơ hội hỏi thăm cháu gái mình.
Trong thâm tâm ông vốn cũng có rất nhiều những lăn tăn và tự trách.
“Dạ, cháu ổn ạ!”
Hạ Cẩn Mai nghĩ đến cảnh sống ở nhà họ Vương, nghĩ thoáng ra thì quả thật mọi thứ đều ổn.
Hạ Cẩn Mai nhìn khuôn mặt đã có phần già đi nhiều so với thời gian trước của Lưu Thịnh Hào mới chợt thấy thời gian quả nhiên không chừa một ai.
Người bác trai này, mặc dù đối với cô không hẳn coi như con ruột, nói cách khác là vẫn thấy rõ sự thiên vị của ông dành cho Lưu Bối Na.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096192/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.