Lục Vĩnh Thành thật sự chỉ biết than trời, chuyện đơn giản như vậy còn phải điều tra hay sao? Là Vương Tuấn Dương quá đa nghi hay là do ông ngây thơ không nhận ra động cơ nào khác của Kiêu Chính Minh tiếp cận Hạ Cẩn Mai ngoại trừ ái mộ ra thì chẳng có chuyện gì khác vậy.
“Vâng, thưa cậu chủ, tôi sẽ đi làm ngay ạ.”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng nói.
Liên sau đó, Vương Tuấn Dương châm chậm ngả người ra sau ghế, tâm trạng có phân mỏi mệt.
Lục Vĩnh Thành cũng không làm phiên anh nữa, nhẹ nhàng ra bên ngoài, đóng cửa lại.
Lúc này Hạ Cẩn Mai nhận được tin nhắn từ Diệp Tịnh Nhi, cô bạn bát quái thăm dò thông tin.
Diệp Tịnh Nhi: [Này, cậu và Vương đầu đất thế nào rôi?] Hạ Cẩn Mai: [Sao lại gọi là Vương đầu đất?] Diệp Tịnh Nhi: [Mỗi khi gọi thẳng tên anh ta mình lại bị một sự áp bức không hề nhẹ.
Hào quang trên người anh ta quá lớn khiến mình sợ hãi.
Huhu…
Nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là cậu có làm như mình bảo không?] Hạ Cẩn Mai: […] Diệp Tịnh Nhi: [Cậu không làm? Trời ạ! Tức chết mình mất thôi.Đồ đầu gỗ nhà cậu, sao có thể không tấn công anh ta? Cậu có thể ngồi yên nhìn An Lâm Khánh và Lưu Bối Na yên bình vậy sao? Vương đầu đất là ai chứ? Người đàn ông đó có thể đè bẹp họ như một con gián, quan trọng hơn là sau này cậu có muốn làm gì anh ta cũng có thể giúp cậu, chỉ cần cậu nắm được trái tim anh ta.Trời ạ! Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096191/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.