“Chào anh!”
Hạ Cẩn Mai mỉm cười đáp lại.
Tình cảnh lần trước hai người gặp Vương Tuấn Dương không mấy vui vẻ.
Cô cũng không muốn dây dưa với người đàn ông này.
“Cô tới thăm bác gái mình sao?”
“Đúng thế Thật may nhờ có anh nên bác gái mới được ghép thận.Nếu như trưa nay anh rảnh tôi mời anh đi ăn được không?”
Hạ Cẩn Mai nói xong câu này có cảm giác như mình lại to gan một lần.
Cô đang định rút lại thì Kiêu Chính Minh đã nói: “Thật vinh hạnh! Nếu là thời gian cho cô Hạ tôi luôn sẵn lòng”
Ánh mắt của Kiêu Chính Minh nhìn cô khá phức tạp.
Bây giờ còn sớm.
Đột nhiên Hạ Cẩn Mai không dám liều mình chỉ đi một mình với anh ta, liên nói: “Bây giờ còn sớm.Tôi còn có chút việc để làm.Anh cho tôi xin phương thức liên lạc, lát tôi xong việc sẽ nhắn địa chỉ cho anh được không?”
Kiêu Chính Minh bật cười, có chút tiếc nuối trong ánh mắt.
Rõ ràng trong một thoáng anh ta đã nghĩ cả hai sẽ đi cùng nhau từ bây giờ.
Không ngờ Hạ Cẩn Mai lại chỉ muốn đơn thuần ăn một bữa cơm trả công.
“Được thôi.Nhưng mà có chuyện này tôi cảm thấy mình không nên tranh công.Chuyện ghép thận của bác cô đúng là tôi cũng nhờ quan hệ tìm kiếm.Có điều ngân hàng nội tạng nơi tôi liên hệ không có kết quả khả quan.Bữa cơm này đã nói ra rồi, vẫn cứ đi chứ?”
Hạ Cẩn Mai á khẩu.
Cô vô cùng bất ngờ.
Sau phút bất ngờ ấy, Hạ Cẩn Mai nhíu mày suy nghĩ hồi lâu.
Nếu như không phải Kiêu Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096193/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.