“Cảm ơn anh!”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng dịu dàng.
Vương Tuấn Dương hơi cong môi cười, anh nhìn cô hôi lâu cuối cùng nói: “Ngủ sớm đi!”
Ngày hôm sau, Hạ Cẩn Mai thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị tất thảy mọi thứ rồi đi vào viện.
Vốn định đi một mình nhưng không hiểu Vương Tuấn Dương dặn dò lúc nào mà chú Lục đã xuất hiện ở cửa chủ động đưa cô đi.
Bệnh viện trọng điểm thành phố cách khu biệt thự hạng sang của Vương thị không xa lắm, Hạ Cẩn Mai mang theo canh bổ bước vào.
Mới đi tới hành lang, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
“An Lâm Khánh?”
Hạ Cẩn Mai nhíu mày tự hỏi, rất muốn tìm một hướng khác để đi, tránh mặt An Lâm Khánh.
Nhưng không ngờ hẳn ta đã nhìn thấy cô.
Hắn chạy nhanh chắn đường Hạ Cẩn Mai như sợ cô đi trước.
“Cẩn Mai! Cẩn Mai!”
Nghe tiếng An Lâm Khánh gọi, trước đây cô thấy ấm áp bao nhiêu thì bây giờ lại thấy ghê tởm bấy nhiêu, Hạ Cẩn Mai nhăn mặt quay lại: “Chào!”
An Lâm Khánh chăm chú nhìn Hạ Cẩn Mai, thời gian gần đây cô ở tại nhà họ Vương, nói là sợ hãi Vương Tuấn Dương nhưng mà càng ngày anh lại càng bớt hung dữ, lại thêm niềm vui bên con trai mình nên Hạ Cẩn Mai như có thêm sức sống vậy, ăn mặc lại trang nhã càng khiến cô thêm bội phần xinh đẹp.
An Lâm Khánh nhìn vào càng thêm tiếc nuối.
“Hạ Cẩn Mai, thời gian này em sống ở đâu vậy? Anh có cho người đi tìm nhưng không thấy?”
Hạ Cẩn Mai thâm mỉa mai, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096141/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.