Chương trước
Chương sau
Hạ Cẩn Mai có cảm giác hai má mình đỏ lên.
Môi mím lại, cô chẳng biết phải nói gì với đối phương cả.
“Sao lại không nói gì nữa?”
Vương Tuấn Dương cong môi nói.
Hạ Cẩn Mai hai mắt nhìn về phía Vương Tuấn Dương không dám rời đi nhưng môi mím chặt, trán nhăn lại, lòng tự rủa, sao Vương Tuấn Dương tính tình thời gian này lại có nhiều thay đổi đến thế, lúc nóng lúc lạnh, không biết thế nào mà lân.
Vương Tuấn Dương thấy Hạ Cẩn Mai hồi lâu không nói gì lại nhìn cái sống mũi cao thẳng của cô hơi chun lại, có một cảm giác đáng yêu không nhịn được bèn đưa tay cọ nhẹ vào mũi cô: “Không trốn được, cũng không nói gì, em cũng ngang bướng quá nhỉ? Hạ Cẩn Mai bị sờ vào mũi bất ngờ thì theo phản xạ thu người lại.
“Vương Tuấn Dương! Nửa đêm anh muốn dọa ma ai chứ?”
Hạ Cẩn ai cạy miệng mãi mới dám nói thành lời.
Vương Tuấn Dương bật cười: “Dọa ma? Em có thấy ma nào đẹp như tôi không? Em cũng quá khiên cưỡng rồi đấy!”
Hạ Cẩn Mai lại lần nữa đỏ bừng mặt.
Bị nhắc lại khoảnh khắc mình nhìn trộm anh của cô khiến Hạ Cẩn Mai thấy xấu hổ vô cùng.
“Anh đừng có ảo tưởng sức mạnh, anh đẹp cái gì chứ?”
Vương Tuấn Dương đưa ánh mắt lưu manh nhìn cô: “Không đẹp sao em nhìn? Tôi thấy em nhìn tôi say đảm lắm mà?”
“Say đắm? Thế nào là say đảm?”

Hạ Cẩn Mai bật cả người dậy lên tiếng phản đối.
“AI”
Hạ Cẩn Mai không ngờ được cùng lúc ấy Vương Tuấn Dương lại cúi người nhìn xuống, lập tức cả hai chạm môi vào nhau.
Hạ Cẩn Mai hai mắt mở lớn, vội vã đẩy người ra.
Nhưng Vương Tuấn Dương đã nhanh chóng khống chế cô trong tay, kéo cô ngược trở lại, anh chăm chú nhìn cô, môi hôn xuống lần nữa.
“Ưm..”
Hạ Cẩn Mai bị khống chế trong tay, lại bị khóa môi bất ngờ lần nữa thật muốn thoát ra.
Nhưng càng muốn thoát ra thì Vương Tuấn Dương lại muốn hôn sâu thêm.
Lần đầu tiên chính anh cảm thấy sự ngọt ngào từ người khác mang lại, chính mình cũng không thoát ra được cám dỗ này, cơ thể đột nhiên phản ứng.
Hạ Cẩn Mai lúc đầu còn chống cự nhưng sau đó sự chống cự yếu ớt dân, dần dần cô gần như phó thác cho Vương Tuấn Dương dẫn dắt.
Bàn tay Vương Tuấn Dương ôm lấy vòng lưng nhỏ nhăn của Hạ Cẩn Mai, cảm thấy cả người cô có chút run rẩy, hương thơm từ tóc và da thịt truyên lại càng cám dỗ không thôi.
Vương Tuấn Dương đưa tay xuống, anh nâng người Hạ Cẩn Mai áp sát về phía mình.
Thần trí Hạ Cẩn Mai dân mơ hồ, hoàn toàn bị đối phương dẫn dắt, không còn chút tự chủ nào.

“Oe oe! Oe oe!”
Dưới nôi, cậu chủ nhỏ bị ngó lơ cả hồi lâu chợt cất tiếng khóc.
Hạ Cẩn Mai và Vương Tuấn Dương cùng lúc giật mình, cùng lúc buông nhau ra, cả hai có chút bối rối.
Hạ Cẩn Mai vội vã cúi xuống dưới chiếc nôi, đón lấy cậu chủ nhỏ từ đó, vỗ về trên tay.
Vương Tuấn Dương xoay xe lăn nhìn ra, anh hừ lạnh một tiếng: “Đồ phá game”
Từ trên tay Hạ Cẩn Mai, ánh mắt con trai vẫn tròn xoe, môi còn toe toét cười trêu ngươi.
Trong khoảnh khắc này, Hạ Cẩn Mai có phân ấm áp trong lòng, cô cảm thấy như đây chính là thứ gọi là gia đình mà người ta vẫn thường mơ vê.
Lúc này, lời nói Diệp Tịnh Nhi vang lên bên tai.
Chỉ là Vương Tuấn Dương khi nóng khi lạnh, lúc đùa lúc thật, cô không biết trong anh cô rốt cuộc là cái gì.
Ở bên một người đàn ông như vậy chính là không thấy một chút an toàn nào cả.
Hạ Cẩn Mai phớt lờ mọi biểu hiện của Vương Tuấn Dương ngày sau đó.
Cô chăm chú chăm sóc cho cậu chủ nhỏ, pha sữa, ru ngủ đều tận tình và yêu thương làm cho bằng hết.
Vương Tuấn Dương cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi vậy! Một lúc sau, dường như nhớ ra chuyện quan trọng, Hạ Cẩn Mai lên tiếng: “Ngày mai tôi có thể tới viện thăm bác gái được không?”
Vương Tuấn Dương nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.