Nhan sắc và khí chất của cô gái đó đi ngược lại với hiểu biết của Lưu Bối Na về nghề bác sĩ.
Sở Mỹ Anh thấy Lưu Bối Na hồi lâu không nói gì lại lần nữa lên tiếng: “Chào cô! Có thể cho tôi xin vài phút được không?”
Lưu Bối Na lúc này chuyển trọng tâm ánh nhìn từ khuôn mặt xuống phù hiệu của đối phương, cuối cùng thấy cái tên Sở Mỹ Anh bác sĩ khoa di truyền học thì mới lên tiếng: “Chào côi”
Sở Mỹ Anh mỉm cười thân thiện: *Xin của cô mấy phút không phiền chứ?”
Lưu Bối Na nhẹ gật đầu, trong lòng tự hỏi Sở Mỹ Anh sao lại tìm cô ta nói chuyện.
Nhưng rồi rất nhanh cô ta mơ hồ nghĩ ra đáp án.
“Mời cô ngồi!”
Sở Mỹ Anh chỉ vào chiếc ghế đá trên sân thượng bệnh viện.
Nơi đây không khí thoáng đãng, lại không có người, đúng thật là nơi thích hợp để nói chuyện riêng tư.
“Không biết bác sĩ đây muốn nói chuyện gì ạ?”
Lưu Bối Na khách sáo nói.
Sở Mỹ Anh hiếu kỳ nhìn Lưu Bối Na một cái, sau đó một lúc mới dám cất tiếng: *”Xin hỏi cô quen với bác sĩ Thịnh sao?”
Lưu Bối Na nhíu mày có chút khó hiểu.
“Bác sĩ Thịnh? Ý cô là Thịnh Đăng Tuấn sao?”
Lưu Bối Na nghi ngờ hỏi.
Vừa nghe thấy đối phương nhắc tên Thịnh Đăng Tuấn một cách rất tự nhiên thì ánh mắt Sở Mỹ Anh lập tức lấp lánh, cô ta gần như là nhổm cả người dậy để nghe.
“Đúng, đúng! Tôi muốn hỏi về Thịnh Đăng Tuấn.”
Lưu Bối Na quét mắt nhìn đối phương một hồi nữa.
Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096127/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.