“Được rồi! Mẹ con vừa nghỉ một lát, lại là giờ bác sĩ tiêm thuốc, con ở ngoài này thôi không được vào đâu!”
Lưu Thịnh Hào thở dài cất tiếng nói.
Lưu Bối Na bối rối ngồi xuống cạnh ba mình.
Cô ta dè dặt hỏi: “Vậy chuyện thay thận tới đâu rồi ba?”
Nói đến đây Lưu Thịnh Hào càng thêm sầu khổ.
Thận tương thích quả thật không dễ dàng tìm được.
Ông ta dù không nói ra nhưng vốn đã có hy vọng Hạ Cẩn Mai sẽ là người phù hợp, ai ngờ được đứa cháu gái duy nhất ấy thận lại không hiến được.
“Chưa tới đâu cả, nếu để thêm một thời gian nữa, sợ rằng…
Lưu Thịnh Hào lấp lửng nói, dù lời không nói trọn vẹn nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.
Lưu Bối Na thở dài: “Hừm…Ai mà biết được cái con Hạ Cẩn Mai đó có mua chuộc người hay không chứ.Cái kiểu sẵn sàng làm không cần suy nghĩ của nó thật khiến cho con nghi ngờ đấy!”
Lưu Thịnh Hào lúc trước vốn chẳng mảy may nghi ngờ gì nhưng nghe mấy lời này của Lưu Bối Na lại có chút chột dạ.
“Con biết ngay mà, lúc chúng ta cần nó báo đáp thì nó lặn mất tăm.Hôm đấy ra vẻ một chút rồi mất mặt luôn, hôm nay cũng không thấy vào viện phải không ba?”
Lưu Bối Na tiếp tục cất tiếng nói.
Nghĩ đến tình cảnh quê độ trước Kazuma Vương hôm đó mà Lưu Bối Na càng thêm hận, lại còn cả Lương Thanh Sơn nữa chứ.
Rốt cuộc kim chủ đứng sau lưng Hạ Cẩn Mai là ai cơ chứ? Nghĩ đến đây Lưu Bối Na lại càng tò mò.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096126/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.