Nhưng trái với dự đoán của Vương Tuấn Dương, Hạ Cẩn Mai không hê đón lấy, cô còn mạnh miệng: “Anh bế thêm một chút đi.
Có người làm cha nào như anh không?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên bị chất vấn thì nhăn mặt lại.
Từ trên khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hạ Cẩn Mai có lẽ là người đầu tiên dám đứng trước mặt anh mà hỏi anh việc anh làm cha thế nào.
Nhưng đột nhiên anh lại không hề phản bác lại cô, và cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Bàn tay Vương Tuấn Dương bế tiểu bảo bối đưa ra rồi lại thu lại.
Hạ Cẩn Mai lúc bấy giờ mới chột dạ, không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà chất vấn đối phương như vậy.
Hạ Cẩn Mai vội vã bỏ ra ngoài giấu đi sợ sự hãi lúc này.
Nhưng cô vừa quay người đi thì một tiếng nói cất lên.
“Lá gan càng ngày càng lớn rồi!”
Hạ Cẩn Mai giật thót mình, cô quay đầu bỏ chạy thẳng ra ngoài vờ như không nghe thấy bất cứ chuyện gì cả.
Vương Tuấn Dương nhìn theo cái bóng bối rối đó thì cong môi cười.
Tâm trạng tốt hơn không ít.
Lúc này tiếng tiểu bảo bối ọ ẹ trong lòng, Vương Tuấn Dương vội vàng vỗ về: “Này! Đừng khóc, nếu khóc ba sẽ cho con tự nằm một chỗ mà kiểm điểm lại bản thân!”
Tiếu bảo bối đương nhiên không hiểu lời ba mình nói là gì, nhưng thấy bản mặt cau có của Vương Tuấn Dương thì mắt xoe tròn hiếu kỳ không buồn ọ ẹ nữa.
Vương Tuấn Dương cho rằng pha dằn mặt của mình có tác dụng bèn tự đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096125/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.