Trên xe lúc này Lãnh Tĩnh mới bắt đầu phát hiện trên cổ mình trống không có cảm giác thiếu thiếu thứ gì ấy, sờ lên xem thử cô mới phát hiện sợi dây chuyền của cô đâu rồi?
"Em sao vậy?" Mộc Chi thấy vậy quay sang hỏi.
"Sợi dây chuyền của em mất rồi, có khi nào nó rơi ở trong phòng khách sạn không?" Giọng nói của cô như sắp khóc.
"Chúng ta quay lại đó tìm xem sao"
Mộc Chi đổi hướng lái xe quay về phía khách sạn, cả hai cùng bước vào lễ tân.
"Cho tôi hỏi có thấy sợi dây chuyền màu lục trong phòng 356 không?"
"Dạ thưa quý khách lúc dọn phòng không có gì cả ạ"
Lãnh Tĩnh buồn bã bước ra xe, cô cũng không rõ sợi dây chuyền đó tại sao lại quan trọng với cô đến như vậy lúc nhỏ cô đã từng hỏi mẹ có phải là người đeo cho cô không nhưng bà chỉ nói khi nhặt cô về nuôi là trên cổ cô đã có sợi dây chuyền này rồi.
Cô nhiều lúc muốn tháo nó ra nhưng không thể vì như có lời nói của ai đó vang bên tai bảo là không được tháo nó ra nhưng bây giờ thì sao sợi dây đã bị mất rồi.
Nhất định sợi dây chuyền đó là của người thân cũ của cô đã đeo cho, nên giữ nó mới có thể tìm lại được người thân của mình nhưng bây giờ mất nó rồi cô biết làm sao đây?
Có lẽ người đàn ông đó đã lấy nó rồi, nhưng biết tìm hắn ta ở đâu đây? Ngay cả mặt mũi hắn ta trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780795/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.