"Dạ thiếu gia cần gì ạ?"
"Tìm tung tích của cô gái này cho tôi, tôi sẽ gửi hình qua cho cậu, và điều tra rõ thông tin của cô ấy cho tôi".
Mộc Chi đưa Lãnh Tĩnh đến một căn hộ cũng khá lớn, không biết anh muốn đưa cô đi gặp ai?
Vừa đẩy cửa đi vào thì một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, giọng nói quen thuộc một người mà cô muốn gặp nhất từ hôm qua đến nay.
"Em gái ngoan, anh về rồi đây...."
"Anh hai.... em nhớ anh lắm..."
Lãnh Tĩnh chạy đến ôm lấy Lãnh Tân, rúc người vào lòng anh từ nhỏ đến lớn mỗi khi xảy ra chuyện gì hay buồn bả cô đều nằm trong lòng anh để được anh an ủi và xua đuổi đi những muộn phiền trong lòng cô.
"Có ngoan không? Mộc Chi chăm sóc cho em tốt chứ?"
"Anh ấy rất tốt với em"
"Trên cổ em.... bị gì vậy?" Lãnh Tân ôm lấy cô vô tình nhìn thấy vết đỏ trên cổ Lãnh Tĩnh.
"Chỉ là dính son thôi, do là son lì nên khó bôi ra lúc nãy sơ ý làm rớt nên bị dính lát em tắm là sẽ sạch thôi..." Lãnh Tĩnh dường như đã gần quên đi chuyện đó nhưng Lãnh Tân lại nhắc lại làm cô nhớ lại càng thêm ám ảnh.
"Em sao vậy? Sắc mặt không tốt... có phải bệnh rồi không?"
"Không sao... phòng của em ở đâu? Em muốn tắm rửa, anh ở đây nói chuyện với anh Mộc Chi đi!!"
"Em đi thẳng lên lầu đi, có hai phòng trống em muốn ở phòng nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780793/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.