"A..." tiếng ngâm khẽ của Lãnh Tĩnh làm sợi giây lý trí của hắn lập tức đứt.
Lãnh Tĩnh cảm nhận được thân thể khó chịu mang tới cảm giác khác thường, chân mày nhăn lại, khẽ rên thành tiếng. Cô nằm phía dưới người hắn đã hóa thành một dòng nước mùa xuân, không hề có hơi sức để phản kháng.
Cuối xuống gặm hôn cổ của cô, sau đó lại há miệng ngậm chặt hạt ngọc trước ngực cô. Đầu lưỡi đảo quanh, mút thật mạnh,hai bàn tay ôm chặt vòng eo tinh tế của cô từ từ xoa nắn, da của cô non vừa trơn, làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay.
Thân thể Lãnh Tĩnh giờ đây mềm nhũn thân thể bắt đầu hơi run rẩy,hàm răng cắn vào môi, ngăn cản hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ tràn ra khỏi khóe môi. Cô không tự chủ được cong người lên hùa theo ý hắn, thở hổn hển, cơ thể như bị đốt cháy.
Lãnh Tĩnh cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại không nghe lời mình mà hành động như thế ,tay của hắn từ từ mò mẫm xuống dưới, ngón tay rốt cuộc chạm vào đóa hoa mịn màng.
"Ưm..a.... đừng chạm vào..."
"Anh giữ thân mình lâu nay để đợi em về đấy biết không? Nên vì thế em phải chịu trách nhiệm đấy"
Lãnh Tĩnh không kìm chế nổi nữa mà nức nở thành tiếng, từng tiếng rên rỉ được thốt ra, đối với hắn mà nói đó chính là thuốc độc trí mạng, thực tiêu hồn.
Dương Thế Bảo thâm tình hôn lên môi của cô, một hồi lâu sau lưu luyến không rời buông ra, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780751/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.