"Con gấu này là con gấu anh định tặng em nhưng.... hôm đó cũng là ngày mà em mất tích, anh luôn xem nó là em không rời xa nó nhiều lần mẹ bảo vứt đi vì nó cũ rồi nhưng... anh cứ đòi giữ nên mẹ cũng bỏ qua luôn"
Hình như lúc này trong đầu của Lãnh Tĩnh có vài hình ảnh quen thuộc lúc đó, nhưng không tài nào nhớ ra nỗi càng cố nhớ ra đầu cô lại càng thêm đau đớn.
"A... đau quá" ôm chặc lấy đầu sau đó ngã khụy xuống.
"Hàn Nhi em đừng nghĩ nhiều quá, sẽ đau đầu lắm" thấy cô như thế trong lòng hắn cũng rất đau, ôm lấy cô vào lòng dùng tay nhẹ xoa đầu cô hành động nhẹ nhàng cưng chiều.
"Em sao rồi đỡ đau đầu chưa?"
"Ừm, đỡ hơn rồi"
"Để anh đưa em đi ăn"
"Tôi muốn ăn ở nhà"
"Được vậy anh đi mua vài món về cho em "
"Không cần đâu, để tôi nấu cho!!"
Khi Lãnh Tĩnh nói như thế hắn thật sự rất muốn xuống bếp để nấu cho cô ăn, nhưng... hắn làm gì mà biết nấu ăn chứ? Nếu hắn mà nấu chắc sẽ hỏng nhà bếp của hắn mất.
Dương Thế Bảo bản tính rất giống ba hắn từ tính cách lẫn ngoại hình đều sở hữu gen của ba hắn nhưng có điều về nấu ăn thì hắn thật sự không biết.
Trước giờ chỉ ăn đồ ăn bên ngoài về thôi, thỉnh thoảng trong tủ có vài gói mì ăn liền đói thì cứ lấy ra ăn, cứ thế hắn sống qua ngày quen rồi.
Xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780749/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.