Từ bên ngoài Dương Thế Bảo đã nghe được cuộc đối thoại bên trong, mặc dù Lãnh Tĩnh đã gần chấp nhận hắn nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với hắn ngọt ngào như thế.
Dương Thế Bảo đẩy cửa đi vào, Lãnh Tĩnh nghe tiếng động liền quay đầu lại.
"Em đói rồi phải không?"
"Ừm, có chút"
Chuẩn bị xong mang đến trước mặt cô, một bát cháo thơm lừng khiến Lãnh Tĩnh phải nuốt nước bọt.
"Thơm thật"
"A... nào.." Dương Thế Bảo đưa lên trước miệng cô.
"Em... tự ăn được"
"Ngoan, để anh giúp em"
Lãnh Tĩnh đành ngoan ngoãn để hắn đút, do đói nên Lãnh Tĩnh đã nhanh chóng chén hết Dương Thế Bảo liền đưa trước mặt cô vài viên thuốc kèm theo cốc nước.
Lãnh Tĩnh hôm nay có thể nói là cô không đụng vào bất cứ thứ gì mặt dù bệnh của cô rất nhẹ, mọi việc đã có Dương Thế Bảo lo lắng chăm sóc cô từng li từng tí cứ như chăm sóc một đứa trẻ vậy.
"Sao anh lại dịu dàng với em như vậy? Em thấy trước mặt những người khác anh... rất lạnh lùng"
"Em biết vì sao không?"
Lãnh Tĩnh khẽ lắc đầu.
"Sự dịu dàng này chỉ dành cho em vì anh yêu em" nói xong Dương Thế Bảo cúi xuống hôn khẽ lên cánh môi anh đào của cô.
Dương Thế Bảo rời môi cô, sau đó hôn lên trán cô thể hiện sự yêu thương cưng chiều của hắn dành cho cô, đột nhiên cửa mở một cô gái bước vào không ai khác là Lâm Kiều Di*
*Ai không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780724/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.