Lúc này mới để ý trên bàn có đồ ăn đặt sẵn kèm tờ giấy "dậy rồi à? Chắc em đói rồi, ăn đi cho khỏe nếu còn nóng thì ăn còn nếu nguội nhớ cho vào ò vi sóng đến khi nóng lên mới được ăn đấy nhé!! Đồ nguội ăn không tốt đâu, anh đã xin phép cho em nghỉ ngơi hôm nay rồi nên yên tâm tịnh dưỡng ở nhà đi".
"Ôi giời cái tên này đúng là đồ nhiều chuyện căn dặn đủ thứ, làm như mình còn con nít vậy"
Bỗng cô cảm giác chóng mặt, không xong rồi Lãnh Tĩnh đi vào phòng hắn tìm thử xem có thuốc men gì không, Nhưng không có thuốc cô cần tìm.
Từ xa Lãnh Tĩnh nghe có tiếng chuông dưới nhà không biết là ai nữa, Lãnh Tĩnh cố ngồi dậy chỉ mong là Dương Thế Bảo về, hoặc người quen cũng được.
"Ủa? Nguyệt Hàn sao mặt con xanh thế? Con khỏe chổ nào sao?" Là Hoàng Ngọc Niệm.
"Dạ, bác gái.... sao bác đến đây?"
"Bác tiện đường nên ghé qua đưa đồ cho Thế Bảo, nó hay quên lắm sợ mang qua bệnh viện sợ bỏ quên nữa nên mang qua đây luôn"
"Ơ... Nguyệt Hàn.... con sao vậy?" Bỗng nhiên Lãnh Tĩnh cảm thấy xung quang đều quay vòng bất lực cô ngã xuống may mà Hoàng Ngọc Niệm đỡ được.
Hoàng Ngọc Niệm nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, Dương Thế Bảo đang làm việc thì điện thoại đổ chuông.
"Alo ,con nghe"
"Thế Bảo à, mau đến phòng khám của mẹ đi Lãnh Tĩnh đang ở đấy"
"Sao?? Chuyện gì vậy mẹ? Hàn Nhi bị sao?"
"Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780725/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.