Sau khi thấy Dương Thế Bảo trả lời câu nói ấy, khóe miệng Lãnh Tĩnh vô thức nhếch lên ra vẻ đang khinh bỉ Lâm Kiều Di định chọc tức cô à? Đâu có dễ Lãnh Tĩnh này không phải dạng người nóng nãy.
"Thế Bảo" Lãnh Tĩnh gọi nhẹ nhàng.
"Hửm, Hàn Nhi.... sao em ra đây? Trong người sao rồi? Vào nghỉ ngơi thêm đi!" Dương Thế Bảo liền đi đến chỗ Lãnh Tĩnh ôm lấy cô vào lòng.
"Em... muốn hít thở không khí bên ngoài, Thế Bảo em muốn về nhà ở đây ngột ngạt quá" nép vào lòng Dương Thế Bảo, Lâm Kiều Di từ nãy đến giờ nín lặng nhìn hai người phía trước đang ôm ấp nhau.
"Được, vậy anh sẽ đưa em về"
Nói rồi cả hai cùng lướt qua mặt Kiều Di khi đi ngang Lãnh Tĩnh khẽ cười một nụ cười của kẻ chiến thắng, định giở trò với cô à? Nằm mơ đi, Lãnh Tĩnh cô từ trước đến nay chưa từng có đối thủ đấu lại cô.Ngoại trừ Dương Thế Bảo.
Dương Thế Bảo đưa cô về nhà sau đó lại đến bệnh viện,nhưng trước khi đi lại căn dặn cô đủ điều sau đó mới rời đi.
Lãnh Tĩnh bỗng cảm thấy hơi đói, do ăn cháo nên mau đói cô xuống bếp làm vài món, Lãnh Tĩnh nấu dư để khi Dương Thế Bảo về thì ăn.
Lãnh Tĩnh không biết từ khi nào mà trong lòng cô lại có Dương Thế Bảo nữa, làm gì cũng đều nghĩ về hắn có phải vì hắn yêu thương nuông chiều cô hay không?
Sau khi ăn xong Lãnh Tĩnh lên phòng lấy vài viên thuốc mà hắn đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-anh-thuong-phan-2/2780722/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.