Vú Lâm vừa làm điểm tâm vừa hỏi : “Tiểu Thuần à , con thích cậu chủ sao?”
“ Anh ta ? Con làm sao mà thích anh ta được ! Con bị cha mẹ dở hơi kia đemđi bán…. Nếu được lựa chọn , có đánh chết , KHÔNG , CHẾT CŨNG KHÔNG MUỐN !” TrữĐan Thuần có chút kích động , cứ nhắc tới cha mẹ cô chỉ hận , ngứa ngáy mànghiến răng kèn kẹt. Hiện tại còn phải đi thân thiết với người lạ nữa chứ.
Vú Lâm có chút khó tin nhìn cô : “Cậu chủ nhà chúng ta là người tốt , concó thể đến được nhà này , không phải dễ dàng gì …” Người người chen chúc vỡ đầumuốn lấy chồng , nhưng cô lại không muốn ? …
“ Con nói cho bác biết nha , cha con ý , mở miệng là ‘bỉ nhân’ hay cái gì mà‘ngô thê’ và vân vân … Thật ra là một người chưa được thay đổi nhờ công của cổnhân . Người còn tự xưng cái gì mà cảm thụ cổ văn !” Trữ Đan Thuần quở trách ôngTrữ là người có lỗi : “ Còn mẹ con , mẹ gọi cha là ‘ma quỷ’ , chỉ cần cha khôngđồng ý , mẹ cầm gậy đuổi đánh cha con , gặp người khác còn nói : “Tôi tuy thếnhưng rất có khí chất thục nữ mà.” “Vú Lâm , bác nói xem , bọn họ có đúng làmột đôi dở hơi không?”
Vú Lâm bị nét mặt cùng giọng điệu của cô chọc cười : “Ha ha , cha mẹ con rấtthú vị .”
“ Bọn họ dĩ nhiên buồn cười , gả con cho người khác ! Một cô gái xinh đẹpcòn trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-thua-em-roi/146159/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.