Trữ Đan Thuần đột nghiên nghĩ ông Nghiêm rất kinh khủng . Dường như ông cókhả năng nhìn rõ tất cả mọi chuyện. Trái tim trước ngực thấp thỏm bất an đi vàophòng sách cùng ông.
Ông Nghiêm ngồi xuống , tay vuốt ve hoa văn trên mặt bàn , ra vẻ không đếmxỉa tới nói: “Đan Thuần? … Kỳ thực cháu rất thông minh.”
Trữ Đan Thuần làm bộ hồ đồ : “Nhưng mà , tất cả mọi người đều bảo cháu trínhớ không được tốt mà …”
“ Trước đây ta đã từng gặp cháu ….”
Trữ Đan Thuần sửng sốt . Sau đó lè lưỡi , không có ý tứ cười nói : “Ông nội ,ông sẽ không nói cho Nghiêm Túc biết chứ ?”
“ Nha đầu , mau gỡ kính mắt xuống ta coi chút.” Giọng điệu thoải mái nhưngkhiến cho Đan Thuần phải nghe.
“ Ông nội không phải không có mắt nhìn người , cháu không lừa được ta đâu.”Câu nói của ông Nghiêm có chút đắc ý.
Trữ Đan Thuần lại đeo kính mắt : “Ông nội , cháu đói bụng . chỉ có điều…cháu ………” Cô không dám biểu hiện ngu ngốc nữa , ông Nghiêm rất nhanh trí.
“ Đi thôi , bảo bà Lâm làm điểm tâm cho cháu ăn.” Ông Nghiêm gật đầu .
Sau khi được đồng ý , Trữ Đan Thuần giống như được đặc xá ban ân , suýt chútnữa trốn ra khỏi phòng sách.
Ông Nghiêm lấy từ ngăn kéo ra một ảnh chụp , đó là một đứa bé sơ sinh :“Không nghĩ tới , đứa nhỏ này lớn lên lại đẹp như thế …”
Trữ Đan Thuần đi tới phòng khách , Nghiêm Túc còn ngồi ở đằng kia. Cô liếcmắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-thua-em-roi/146158/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.