Chiếc xe hơi của Tuấn Dương dừng lại trước cổng. Anh nhìn sang cô gái nhỏ đang ngủ say khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang rơi lõa xõa trên mặt. Lúc này anh mới nhận ra Vương San rất xinh, tại sao trước giờ anh lại không để ý đến cô cơ chứ
Thấy Vương San khẽ động đậy sắp tỉnh, anh cảm thấy bối rối không biết làm như thế nào cả
"Đến nhà rồi sao?” Vương San dụi dụi đôi mắt khẽ lên tiếng hỏi
Tuấn Dương gật đầu, chu đáo cởi dây an toàn cho cô. Cả hai bước xuống khỏi xe, nắm tay nhau đi vào trong nhà. Cứ ngỡ sáng sớm thì sẽ không có ai thức, ai ngờ tất cả đều đang ngồi ở đó.
Tuấn Dương theo phản xạ đặt cô ra sau lưng mình rồi lắp bắp hỏi “Sao...sao mọi người lại ở đây hết vậy?”
Tuấn Anh chẳng kiêng nể ai mà trực tiếp nói “Lương Tuấn Dương! Anh năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi, anh muốn yêu ai thì yêu. Bày đặt ở đấy mà giấu với chẳng diếm. Nhìn San San xem kìa, đỏ hết mặt lên rồi”
“Thế nào, có định công khai không để anh còn báo với phòng quan hệ công chúng. Họ đang sẵn sàng lắm rồi đấy”
Tuấn Dương nãy còn thấy ngại ngại nhưng giờ thì không, anh nắm nay Vương San ngồi xuống ghế thẳng thắn mà nói “Công khai chứ! Có bạn gái đáng yêu thế này tại sao lại không công khai”
Minh Hiếu chợt nhớ ra mục đích chuyến đi Mĩ này của Tuấn Anh, bèn lên tiếng hỏi “À mà Tuấn Anh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-la-em/2999368/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.