Nghe tấu chương đến giữa trưa, Nhạc Thiên chỉ có gật đầu thôi mà đã mệt đến mất hết tinh thần, mắt mũi choáng váng, vốn là một mỹ nhân yếu đuối nhu nhược, bây giờ tựa như được khoác thêm một màn sương, xác xơ tàn tạ trông thấy mà thương, phảng phất một loại phong vị khác, Trương viện phán nhìn mà đau lòng vô cùng, gương mặt tròn trịa nhăn lại thành nếp nhăn trên bánh bao. 
Nhạc Thiên nhìn Trương viện phán rồi nhìn bát cháo loãng để ăn sáng của mình càng thấy khó nuốt, “Hệ thống, tao thèm ăn bánh bao nhân thịt.” 
Cơ thể của Lâm Nhạc Thiên mảnh mai từ trong ra ngoài, không được ăn đồ ăn mặn, nếu không thì sẽ bị tiêu chảy một cách kịch liệt. 
Hệ thống tất nhiên không phải là một hệ thống tốt lành gì, giựt dây nói: “Cậu ăn đi, kêu Ngự Thiện Phòng làm cho cậu ăn, cậu đã ngồi lên vị trí này rồi, muốn ăn gì thì ăn nấy thôi.” 
Nhưng mà giống với hầu hết những người thích tranh cãi, một khi đối phương đồng ý với ý kiến của mình thì bạn sẽ lập tức cảm thấy do dự, Nhạc Thiên quyết định rất nhanh, “Không ăn.” 
Hệ thống rất là hài lòng, đối với nó thì kết quả như thế nào thì cũng tốt hết, 
Nếu như Nhạc Thiên lựa chọn không thèm quan tâm bao tử của mình mãnh liệt ăn một bữa cho sướng, thì tất nhiên là sau đó sẽ phải hứng chịu cảnh mất nước mệt đừ người rồi (1),mà như vậy thì hệ thống sẽ rất hả giận, mà nếu Nhạc Thiên chọn không ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-gianh-lay-nam-chinh/3355455/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.