Cả đời Tông Diễn chưa từng phải chịu khổ thế này bao giờ. 
Khi còn nhỏ không được thương nên không ai quan tâm, đến lúc hơi lớn một chút, Lâm Nhạc Thiên bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời cậu ta, thương cậu ta bảo vệ cậu dùng hết khả năng của mình để thỏa mãn mọi mong muốn của Tông Diễn. 
Hàn Tề hoàn toàn không thèm nể nang gì cả, Dương Khiêm Ích dùng Lâm Nhạc Thiên để dỗ Tông Diễn, còn Hàn Tề thì dứt khoát dùng vũ lực trấn áp. 
Tông Diễn vừa mới quấy, hắn lập tức dùng một tay vác Tông Diễn lên vai, người hầu biết hắn là người Lâm Nhạc Thiên dẫn vào, mà Lâm Nhạc Thiên mới là chủ nhân đích thực trong cung, Tông Diễn chíp chíp kêu gào, đám người hầu cũng chỉ biết tuân lời giả câm vờ điếc. 
Chừng ba lần, Tông Diễn đã biết yên phận, từ khi đăng cơ đến nay đây là lần đầu tiên cậu ta biết cái gì gọi là “kêu trời không thấu, kêu đất không hay”. 
“Trẫm không muốn đứng trung bình tấn.” Thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như ngọc như tuyết của Tông Diễn phồng thành hai cái bánh bao, hai quả đấm nhỏ nghiêm chỉnh đặt hai bên eo, vẻ mặt oan ức khụy người xuống đứng trung bình tấn, nước mắt đọng trên vành mắt quật cường lấp loé. 
Hàn Tề lạnh lùng nói: “Bệ hạ, đây là kiến thức căn bản.” 
Tông Diễn khịt khịt mũi, nói với Chu Sở Sở đang lo lắng đứng bên cạnh: “Chu Sở Sở, ngươi đi tìm Tiểu Lâm tử đến.” 
Hàn Tề ngắt lời: “Không cần phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-gianh-lay-nam-chinh/3355456/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.