Dù người đang có bệnh, việc lại không thể không làm, tiểu thái giám đứng trước giường nhỏ nhẹ đọc tấu chương, Lâm Nhạc Thiên khẽ khép mắt nửa nằm, nếu như cậu gật đầu, tiểu thái giám sẽ chấm bút son vẽ một vòng tròn, không gật đầu thì bỏ qua một bên, để đó tính sau. 
“Tổng đốc Lưỡng Quảng – Hồ Thích Đạo dâng tấu, mùa xuân năm nay mưa to không dứt, làm cho nước sông dâng cao tràn ra trăm dặm, nước lũ cuốn đi mấy trăm ngôi nhà, vạn mong triều đình thương xót, miễn ba năm thuế cho Lưỡng Quảng, giúp cho đời sống của người dân thư thả hơn.” 
Hàn Tề vừa trở về sau khi băng bó xong, nghe thấy tiểu thái giám đang đọc tấu chương, thế là im lặng đứng qua một bên, trong lòng không ngừng lầm bầm mắng “hoạn quan họa quốc”. 
“À,” Lâm Nhạc Thiên vẫn luôn không nói gì cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Tên chó má Hồ Thích Đạo, đã vô dụng thì thôi đi, còn dám dối trên gạt dưới kiếm lời bỏ túi nữa, truyền lệnh cho Đông hán, nhanh chóng đến Lưỡng Quảng cầm đầu Hồ Thích Đạo về gặp ta.” 
“Vâng.” Tiểu thái giám khép tấu chương lại, chầm chậm bước ra ngoài, gật đầu với Hàn Tề, Hàn Tề không phản ứng, trong lòng âm thầm tính toán tìm cách cứu Hồ Thích Đạo. 
Nhạc Thiên mở mắt, liếc về phía Hàn Tề, “Ngươi là khúc gỗ à? Qua đây.” 
Cơ bắp bên quai hàm Hàn Tề hơi động, dằn lòng mình xuống bước lên trước, “Cửu thiên tuế có gì phân phó?” 
“Đưa tay cho ta xem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-gianh-lay-nam-chinh/3355454/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.