Chương trước
Chương sau
Chó hoang? Bất kể hoàng cung hay Đông hán đều không thể tồn tại thứ này, chỉ nói: “Con chó đó có cắn thiên tuế gia bị thương không?”

Nhạc Thiên lãnh đạm đáp: “Chỉ là một con chó con thôi, răng còn chưa mọc hết, đừng nói nhảm nữa, trị cho ta đi.”

“Thiên tuế gia, ngài bị tụ máu, đợi thần đốt một loại dược liệu có tính nhiệt đắp lên cho ngài, đẩy hiệu lực của thuốc ra, dùng bảy ngày là khỏi.”

Bảy ngày?! Bàn tay Nhạc Thiên đang nắm lấy tay Hàn Tề dùng thêm sức, nghe chưa con chó hoang kia! Bảy ngày!

Nhạc Thiên sắc mặt sầm xuống gần như muốn nhỏ nước, lạnh lùng nói: “Mau đi nấu thuốc đi.”

Thuốc chữa thương vẫn luôn sẵn có, Trương viện phán cho người của Thái y viện mang thuốc đến, nhanh tay nhanh chân đun nóng thuốc, cầm đao ngọc rịt thuốc cho Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên gào to trong đầu: “Đau đau đau đau đau đau đau, không chịu nổi nữa! Cứu mạng cứu mạng!” Cậu tóm chặt lấy cánh tay Hàn Tề, khuôn mặt trắng xám không chút máu bởi vì đau đớn không chịu nổi nhăn lại.

Hệ thống bình tĩnh nói: “Nhịn chút đi, tập trước cho quen sau này còn để Hàn Tề ngược thân ngược tâm.”

Nhạc Thiên: “…”

Thực sự nhịn không được, Nhạc Thiên kéo cánh tay Hàn Tề qua, há mồm cắn lên hổ khẩu của hắn.

Hàn Tề đột nhiên bị cắn đau, mở ra mắt ngay tức thì, thân thể Lâm Nhạc Thiên bại lộ ngay trước mắt hắn.

Dược liệu có tình nhiệt màu đỏ rực thoa lên da thịt trắng nõn như tuyết, như đóa hồng mai to lớn bung nở, hình ảnh đó đẹp đẽ đến đáng sợ, đồng thời còn mang đến một cảm giác mỹ lệ khi bị ngược đãi, trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Tề không thể dời được ánh mắt của mình.

Trương viện phán thấy hắn mở mắt chăm chú nhìn, vội hỏi: “Vị đại nhân này, lực tay của ngài lơn, nhờ ngài vận lực giúp thiên tuế gia đẩy dược lực ra.”

Miệng Nhạc Thiên đang bận cắn tay Hàn Tề, đương nhiên không thể nói lời phản đối nào.

Một tay Hàn Tề đang bị Nhạc Thiên cắn vào, tay còn lại men theo lời của Trương viện phán tiến dần về phần eo thon đang bị thương của Nhạc Thiên, thuốc là nóng, nhưng nơi da thịt không bị thương của Lâm Nhạc Thiên lại lạnh lẽo thấm vào lòng người, trắng mịn mềm mại, như tấm tơ lụa thượng hạng, phàm là ai từng được chạm vào thì cũng sẽ thấy thích đến mức không nỡ buông tay.

Hàn Tề nhắm mắt lại, xua đi suy nghĩ lung tung trong đầu mình, thả lỏng tâm tình vận lực xoa bóp.

Hắn mạnh tay làm một lát, Nhạc Thiên càng thấy đau hơn, nắm tay Hàn Tề cắn mạnh đến mức trong miệng đầy mùi máu tanh.

Chờ rịt thuốc xong, Nhạc Thiên tưởng như mình sắp bay mất nửa cái mạng, Hàn Tề nghe theo lời dặn của Trương viện phán quàng nội sam lên cho Nhạc Thiên, quấn chặt chăn mỏng, Nhạc Thiên đã đau đến ý thức gần như mơ hồ, trước khi cơn đau đớn thấu xương kết thúc, đã há miệng ra.

Hàn Tề rút tay mình về, hổ khẩu của hắn đã máu thịt be bét, khóe miệng Nhạc Thiên vẫn còn dính từng vết máu, như tô son, sắc đỏ tươi thấm vào, hàm răng chỉnh tề trắng tinh được giấu đằng hai mảnh môi đỏ, cũng đang nhuốm màu, thoạt trông yếu đuối đáng thương vô cùng.

“Đại nhân, tay ngài?” Trương viện phán nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì phải lo.” Hàn Tề ôm lấy Nhạc Thiên bị quấn kín như nhộng đi vào bên trong điện, nhẹ nhàng đặt cậu xuống tấm chăn bên dưới long sàng.

Trong cả quá trình Nhạc Thiên chỉ im lặng để mặc hắn muốn làm gì thì làm, mái tóc đen nhánh xõa tung, ngoẹo cổ nặng nề thiếp đi.

Hàn Tề chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, thầm nghĩ một kẻ lòng dạ độc ác như thế mà cũng sợ đau, lại còn vô cùng sợ.



Đêm nay không cần phải trông nữa, Nhạc Thiên như con ma ốm thế kia, sợ là đến bò cũng không bò nổi, Hàn Tề lùi ra ngoài điện, nói với Trương viện phán đang đứng ở bên ngoài: “Cửu thiên tuế không muốn làm bệ hạ lo lắng, phiền viện phán đại nhân sáng sớm ngày mai lại đến đây thay thuốc cho Cửu thiên tuế.”

“Vâng, nghe thiên tuế gia,” Trương viện phán khẽ thở dài, “Đại nhân, để ta băng bó cho ngài nhé?”

“Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi.” Hàn Tề thu tay vào trong tay áo, chắp tay xoay người rời đi.

Trương viện phán nhìn bóng lưng đang dần xa của Hàn Tề trong đêm đen, thầm lẩm bẩm: “Hình như đã từng gặp rồi.”

Trong cung rất yên tĩnh, người hầu gác đêm đứng im như bức tượng, dường như đã hòa mình vào cung cấm, bàn tay đang bị thương của Hàn Tề cũng là tay cầm đao của hắn, vệt thương chạm vào chuôi đao lạnh lẽo mang đến cảm giác nhói đau, Hàn Tề vẫn mặt không đổi sắc, bước chân càng lúc càng nhanh.

Hắn đã quay lại rồi, cuối cùng thì hắn cũng đã quay trở lại rồi!

Đi qua hành lang dài trong cung, đến một nơi không người, Hàn Tề mới dừng bước, áp tay mình lên bức tường lành lạnh, tâm tình trong ánh mắt cuộn trào.

Khi Hàn Tề còn là hoàng tử thì ở Bác Hải Các, đó là một nơi không quá nổi bật giữa vô số các tòa lầu trong cung, thân mẫu của hắn là Thẩm quý nhân không đến ba tháng sau khi sinh hắn ra đã qua đời, quá khứ hắn và Tông Diễn giống nhau biết chừng nào, tiếc là cảnh ngộ lại hoàn toàn khác biệt.

Trước năm mười hai tuổi, hắn chỉ là một hoàng tử không có tiếng tăm gì, tuy không có phước được lên ngôi vua, nhưng cũng bình an vui vẻ, tiếc là năm mười hai ấy, hắn gánh cái danh khắc mẫu trên lưng rời khỏi kinh thành, đến trạm dịch thì bị đuỗi giết, hắn trúng một tên ngai ngực, chân suýt nữa đã bị đốt tàn phế, sau khi lên chiến trường rồi, lại kinh qua không biết bao nhiêu tinh phong huyết vũ.

Hàn Tề dùng sức nện lên tường, vết thương nơi hổ khẩu nứt ra, vết máu vừa đông lại đã lặng lẽ chảy ra, chút đau đớn này đối với hắn quả thực nhỏ bé không đáng kể.

Lâm Nhạc Thiên… mọi gian khổ mà ta gánh chịu, ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp trăm lần, gấp nghìn lần!

Nhạc Thiên một đêm ngủ không ngon, nằm mơ toàn thấy cảnh dâu tây bị bóp nát, lúc thức kinh hãi đến biến sắc, “Hệ thống, có phải tao bị bại liệt rồi không!” Mất hết cảm giác từ phần eo trở xuống, cứng đờ ra.

Hệ thống: “Ngược thân ngược tâm vui không?”

Nhạc Thiên: “Hu hu hu… tao sao rồi…”

Hệ thống hừm một tiếng, “Không có bại liệt, tại đắp thuốc đó, thuốc có tác dụng gây tê giảm đau.”

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Trương viện phán không hổ là lãnh đạo của Thái y viện, nhất định phải thưởng cho ổng.”

Nhắc Tào Tháol à Tào Tháo đến, Trương viện phán xách theo hòm thuốc nhỏ chạy vào, nhón chân đi vào bên trong điện, cái đầu tròn trịa lấp ló tìm người.

Hàn Tề khoác sương đêm trở lại điện, thấy Trương viện phán đang đứng chổng mông ngoài cửa, ho nhẹ một tiếng.

Trương viện phán quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Đại nhân.”

Hàn Tề gật gật đầu, đi vào bên trong điện, tâm tĩnh như nước cúi người muốn ôm Lâm Nhạc Thiên, không ngờ Lâm Nhạc Thiên đã mở mắt rồi, bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn, tròng mắt tăm tối vô định, giống như còn đang mơ màng lại giống như đã tỉnh táo.

“Cửu thiên tuế.”

Nhạc Thiên nghiêng đầu đi, “Chuyện gì?”

“Nên thay thuốc.” Hàn Tề nhẹ giọng đáp.



Nhạc Thiên cố gắng rút tay từ trong chăn ra, tát vào bên trái gương mặt đang kề sát về mình của Hàn Tề, cậu không còn bao sức, cái tát yên lặng không phát nổi một tiếng vang nào, còn nhẹ hơn mèo cào, mặt Hàn Tề còn không di chuyễn chút nào, im lặng đưa tay ôm Nhạc Thiên lên.

Đến lúc thay thuốc thì eo Nhạc Thiên đã khôi phục cảm giác lại, đau đớn kinh thiên động đĩa, kéo tay Hàn Tề cắn thật mạnh, khóc lóc kể lể với hệ thống: “Tao không muốn ngược thân ngược tâm với Hàn Tề nữa, đậu má đau quá.”

Hệ thống: “À, chả phải da voi dày lắm sao?”

Nhạc Thiên: “Hức hức hức.”

Sau một hồi giày vò, Nhạc Thiên cảm thấy là mình lại bại liệt nữa rồi, đành phải ra lệnh cho Hàn Tề mang mình trở về trong nội viện, tránh cho Tông Diễn thức dậy nhìn thấy cậu thế này lại ồn ào, rồi kêu Chu Sở Sở đến, dặn dò cô nên nói như thế nào.

Chu Sở Sở nước mắt rưng rưng lắng nghe, cắn môi nói: “Thiên tuế gia, cho con trở lại hầu hạ ngài.”

“Không cần ngươi, ngươi cứ lo cẩn thận hầu hạ bệ hạ đi.” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói, vỗ vỗ cánh tay Hàn Tề, ra hiệu cho hắn khởi giá rời đi.

Trở về sào huyệt, Nhạc Thiên mới thoáng thở phào một hơi, đảo mắt nhìn thấy trên bàn tay đang ôm mình của Hàn Tề đã bị cắn loang loang lổ lổ.

Nhạc Thiên nằm xuống xong, hỏi: “Đau không?”

Hàn Tề lắc đầu, “Không đau.”

“Ngươi cúi đầu.” Nhạc Thiên lười biếng nói.

Hàn Tề theo lời làm theo, lập tức lại bị Nhạc Thiên thưởng cho một vuốt, hắn dằn ngọn lửa trong lòng xuống, cúi đầu không để Nhạc Thiên phát hiện vẻ mặt nhịn nhục của hắn.

“Thuộc hạ biết sai.” Hàn Tề cắn răng nói.

Hồi lâu, trên đầu truyền đến một câu nói nhẹ nhàng.

“Đến Thái y viện băng bó cẩn thận đi, ta nhìn hại mắt.”

Cõi lòng Hàn Tề chợt khẽ rung lên, nhưng hắn lập tức ngăn trở tâm tình mình, “Vâng.”

Bên trong Thái y viện, không thấy Trương viện phán, thái y đang làm nhiệm vụ băng bó cho hắn, nghi ngờ nói: “Đại nhân, bị con gì cắn vậy?”

Hàn Tề thờ ơ, bình thản đáp: “Chó hoang.”

__

Bị rối loạn tiêu hóa, sốt nằm vật vã hai ngày, đến nay mới có sức mở máy edit truyện. Hứa không ăn bậy nữa.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.