Chương trước
Chương sau
Mưa đêm lạnh buốt cái rét thấu xương, gió thổi cuồng cuộn khiếp tâm hồn người mang theo một mùi nhè nhẹ máu tươi, sương mù không hiểu sao đỏ thẩm, có lẽ là do máu tươi hòa vào không khí khiến cho không khí ngưng đọng lại một bầu không khí sát đọng lại.

Cơn mưa này có chút lạ, từng giọt từng giọt đỏ thẩm nếu ngửi thấy củng sẽ cảm nhận được một loại tanh tưởi.

Trong cơn mưa dường như có một bóng người lẳng lặng bước đi trong khu rừng càng đi càng xa, mỗi bước đi để lại một vệt dấu chân in sâu dưới đất, mặt kệ mưa máu thấm ước người hắn, mặt kệ sương mù đỏ muốn cắn nuốt hắn, hắn vẫn đi về phía trước.

Diệp Thiên đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt băng lạnh không cảm tình tiến về phía trước, một thân huyết y bay trong gió, mái tóc muối tiêu phất phơ cộng thêm nước mưa huyết khiến tóc hắn nhuộm một màu đỏ thẩm.

Hắn không biết mình đã đi bao nhiêu lâu, chỉ biết từ khi nghe lời nói kia thì hắn đã đi theo hướng dẫn đó bước đi tìm nguồn gốc.

- Ngươi muốn lại cường đại hơn sao?!.

Khóe miệng Diệp Thiên nở lên một nụ cười lạnh lùng băng lãnh, khuôn mặt do bị mưa huyết nhiễm vào người khiến hắn càng thêm dữ tợn.

Trong đêm mưa sấm sét từng tiếng đánh như xé trời ra làm hai, hắn bước đi trong đêm mưa huyết, hắn như một cái huyết nhân ngay cả tu sĩ nhìn thấy hắn chỉ sợ là cũng bị hù chạy.

Diệp Thiên vẫn tiến về phía trước, bước chân hắn không ngừng không nghĩ.

1 ngày.

2 ngày.

3 ngày.

4 ngày.

...

Không biết qua bao lâu Diệp Thiên dừng lại trước một cái hang động, hắn không biết đi bao lâu, cũng không biết đây là đâu, trong đầu hắn chỉ còn lại tiếng nói già nua kia.

Hắn bước đi từng bước vào trong, hang đọng tối ôm không phát ra âm thanh gì chỉ có hắn ở bên trong.

Khuôn mặt Diệp Thiên không có chút gì biểu hiện ra ngoài nhưng phàm khí trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển chỉ cần phát hiện một tia nguy hiểm thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngay.

Diệp Thiên tích tụ lại linh khí vào đôi mắt mình khiến cho hắn nhìn thấy rõ xung quanh.

Giờ phút này ngay cả hắn cũng phải rùng mình, nên biết trước giờ Diệp Thiên giết rất nhiều người khiến cho nội tâm hắn nghĩ mình rất cường, nhưng lúc này nhìn thấy một cảnh này Diệp Thiên cũng sợ hãi.

Tử khí bốn phương ngập trời tích tụ lại thành một mặt quỷ trước mặt vô cùng dữ tợn, xung quanh thì xương cốt rãi đầy dưới đất, nếu nhìn kỹ thì có vài bộ xương không phải của nhân tộc nhưng mà uy áp của nó đối với Diệp Thiên thì cũng có khí tức nguy hiểm, nên biết mấy bộ xương cốt này đã khô héo hết nhưng nó lại có khí tức nguy hiểm như vậy đã chứng minh là Sinh Linh kia lúc còn sống tu vi thông thiên nếu không lúc chết đi sẽ không có loại lực lượng này.

Điều làm cho Diệp Thiên giật mình hơn là cái đầu lâu do tử khí hóa hình kia, nó khiến cho Diệp Thiên thấy áp lực thật lớn tuy nhiên cũng không có loại nguy hiểm như mấy bộ xương kia.

"Đây là có bai nhiêu sinh linh tử vong a!".

Diệp Thiên nhíu mầy lại cảm giác bất an bao phủ hắn.

Diệp Thiên lại cất bước đi về phía trước, hắn không quan tâm đến tử khí vì nó dù ăn mòn sinh cơ của Diệp Thiên nhưng giờ hắn có thể dừng lại sao?.

Diệp Thiên híp mắt lại, hắn càng ngày càng không nhìn rõ xung quanh, tử khí xung quanh đây quá rộng lớn nó che đi linh khí khiến cho Diệp Thiên không thể dể dàng hấp thu linh khí được nữa.

Đột nhiên hắn lui về phía sau vài bước, bàn tay nắm chặt lại đấm về phía trước.

Hắn cảm nhận được nguy hiểm trước mắt nếu hắn không lui ra thì chỉ có một con đường tử vong.

'Oành!'.

Lúc này chỗ hắn vừa đứng bị một loại hỏa diễm đánh phát nổ, mà bàn nắm đấm Diệp Thiên đánh ra lại dường như trúng sinh vật nào đó khiến cho nó gầm gừ lên lui về phía sau.

"Chạy?!".

Diệp Thiên hừ lạnh, Phàm Khí trong cơ thể không vận chuyển thành Phàm Lực mà chỉ chuyền vào trong con mắt hắn khiến cho Diệp Thiên thấy rõ sinh linh trước mắt khiến hắn sởn cả da đầu.

Sinh linh trước mắt hắn nhìn thấy vô cùng buồn nôn, cơ thể nó dường như bị thối rửa, thịt nát không ra bộ dáng lòi ra cả xương trắng, đầu lâu nó bị cắt đứt một nửa bên phải, bên trái thì chỉ thấy một đóng thịt nát, thấy rõ một con mắt vô tri vô giác không có cảm giác, xung quanh nó vẫn bị tử khí ăn mòn liên tục.

Diệp Thiên tỉnh thần lại bước một bước về phía trước, lấy nhục thân trực tiếp lao về phía trước.

'Oanh!'.

Một cái va chạm, hai cái nhục thân chạm vào nhau khiến cho Diệp Thiên lui về phía sau vài bước, đôi mắt hắn vô cùng lạnh lẽo nhìn lấy sinh linh trước mắt.

"Yêu Đan Cảnh!".

Cả người Diệp Thiên băng lãnh toát ra loại sát khí chưa từng có, đôi mắt lạnh lùng nhìn lấy sinh linh kia.

Yêu Đan Cảnh là hệ thống tu luyện của Yêu, nó so với cảnh giới Kết Đan của nhân loại thì còn mạnh hơn một chút.

Diệp Thiên cảm thấy sinh linh trước mắt mình khi còn sống thì có thể đạt đến Yêu Đan Cảnh Đại Đan, lúc này dù là bị tử khí ăn mòn khiến cho nó sát chết vùng dậy thì cũng đạt đến Yêu Đan Cảnh Tiểu Đan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.